Trương Hồng Vũ cảm thấy có chút đau đầu, một người là đồng đội, một người là em gái ruột, cả hai đều không dễ xử lý.
“Em gái tôi không muốn kết hôn quá sớm, em ấy muốn qua vài năm nữa mới bàn đến chuyện kết hôn.”
Nghe vậy, Lương Bình khẽ cau mày, sau đó chậm rãi thả lỏng.
Anh ấy kiên quyết nói:
“Không sao đâu, tôi có thể đợi được!”
Lúc anh ấy nhìn thấy tấm ảnh thì đã thích cô gái này, thề nhất định sẽ cưới được cô, chờ đợi thêm vài năm nữa cũng không sao, chỉ cần có thể cưới được người thương là được!
Trương Hồng Vũ đầu to như cái đấu, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn nói cho đối phương biết nguyên do của lần xem mắt này.
Bởi vì mẹ đã tự ý quyết định nên trong lòng em gái có chút không thoải mái với Lương Bình, cho dù anh ấy có khắc phục thế nào thì cũng không thể giải quyết được, vì vậy tốt nhất là nên từ bỏ đi thôi.
“Chuyện này tôi cũng có vấn đề, lẽ ra tôi nên xác nhận với em gái tôi mới phải. Nếu không cũng đã không xảy ra hiểu nhầm lần này, thực sự vô cùng xin lỗi.”
Trương Hồng Vũ xin lỗi đồng đội với vẻ áy náy.
“Hóa ra là vậy.”
Lương Bình cười khổ, sờ sờ chiếc mũ trong tay, sau đó chậm rãi đội lên đầu.
Nếu trong lòng đã có ý kiến thì dù mình có theo đuổi thế nào cũng không thể thành công, chẳng lẽ cứ từ bỏ như vậy sao?
Anh ấy có chút bối rối không biết phải làm sao.
Ở bên kia, Trương Thiên đã mang theo tiền và phiếu, đợi anh Cả lái xe tới đón.
Ở thời đại này không có thú vui giải trí gì nên cô chỉ có thể lấy sách ra đọc, tuy rằng không cần phải đến lớp, nhưng nếu đã muốn tốt nghiệp một cách thuận lợi, thì vẫn nên chăm chỉ ôn lại bài cũ.
Ngay khi Trương Thiên đang toàn tâm toàn ý đắm chìm trong đại dương tri thức thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa.
“Trương Thiên, cô có ở đó không?”
Là giọng của Triệu Tùng, Trương Thiên bèn đứng dậy đi ra mở cửa.
“Sao vậy? Có chuyện gì à?”
Cô tò mò hỏi.
Bình thường không có chuyện gì Triệu Tùng sẽ không chủ động đến tìm cô.
Khóe miệng Triệu Tùng nở một nụ cười nhẹ, giọng nói trầm thấp:
“Tôi hơi chán nên muốn mượn cô một quyển sách để đọc.”
Anh vốn rất đẹp trai, đáng tiếc bình thường luôn nghiêm mặt, lúc này đột nhiên nở một nụ cười chói mắt như vậy, khiến tâm trạng vốn đang vô cùng nặng nề của Trương Thiên bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Trương Thiên mở cửa, để Triệu Tùng đi vào phòng, sau đó lấy ra vài quyển sách ở trong hành lý, đặt từng quyển một lên giường để anh tự chọn.
“Anh muốn đọc quyển nào thì cứ lấy đi nhé.”
Triệu Tùng nhìn một hồi, sau đó chọn một quyển sách lịch sử.
Anh cầm lên lật nhìn hai trang, sau đó giống như vô tình hỏi về chuyện hồi trưa.
“Cô cảm thấy vị đồng chí Lương Bình kia thế nào?”
DTV
Trương Thiên vừa nghe đến cái tên này liền cảm thấy đau đầu không thôi, cô liên tục phủi tay, nói:
“Không có cảm giác gì cả, chuyện này hoàn toàn là do mẹ tôi tự ý quyết định, tôi và vị đồng chí kia hoàn toàn không có khả năng!”
Nụ cười trên môi Triệu Tùng càng sâu, đôi lông mày vốn đang nhíu chặt cũng dần dần giãn ra.
Anh mỉm cười nói:
“Thì ra là như vậy, vậy tôi về trước đây, nếu có gì không hiểu tôi có thể đến đây để hỏi cô không?”
Trương Thiên có chút khó hiểu, môn lịch sử thì có gì để hỏi sao? Cũng không phải là mấy môn khoa học tự nhiên như toán lý hóa.
Tuy nhiên, cô vẫn đồng ý, đồng thời tiễn đối phương ra khỏi phòng.
Đến hơn ba giờ chiều, anh Cả Trương Hồng Vũ lái ô tô tới.
Trương Thiên, Trương Quốc Khánh và Triệu Tùng lên xe, cả nhóm đi đến xưởng cơ khí Bảo Kê.
Sau khi đến nơi, dựa trên thông tin mà anh Cả nghe ngóng được, cả nhóm đã trực tiếp tìm gặp chủ nhiệm bộ phận kinh doanh, hỏi ông ấy xem có máy đóng núi chai hút chân không bán tự động hay không.