Mỗi lần nhìn thấy Trương Quốc Khánh, Trương Hồng Vũ đều cau mày trừng mắt nhìn anh ấy, một khi đối phương không phản ứng lại, liền sẽ trách mắng một cách nghiêm khắc.
Trương Quốc Khánh sợ nhất là người anh họ (*) này, vừa nghe nói đối phương chuẩn bị đến nhà khách, anh ấy lập tức trở về phòng thu dọn đồ đạc.
(*) Bên mình xưng hô theo vai vế nhưng bên Trung Quốc gọi theo tuổi, ai lớn hơn sẽ là anh, nhỏ là em.
Mấy người hẹn gặp ở tiệm cơm, ba người Trương Thiên đơn giản thu dọn đồ đạc một chút, sau đó nhanh chóng đi đến tiệm cơm.
Sau khi đến nơi, Trương Thiên liếc mắt một cái đã nhìn thấy anh Cả.
Anh Cả trông rắn rỏi hơn rất nhiều, chắc là do nắng gió ở trên đảo.
Bên cạnh anh Cả còn có một người đàn ông trông trạc tuổi anh ấy, đội một chiếc mũ quân đội, trông có vẻ là đồng đội của Trương Hồng Vũ.
Anh Cả lập tức lên tiếng giới thiệu với mấy người họ:
“Đây là đồng đội của anh, tên là Lương Bình, đóng quân trên đảo Cẩm Sơn.”
Sau đó anh ấy lại chỉ vào Trương Thiên, nói:
“Đây là em gái tôi - Trương Thiên, năm nay hai mươi tuổi, sắp tốt nghiệp cấp 3 rồi.”
Lại giới thiệu hai người còn lại, chỉ là không chi tiết như Trương Thiên.
Trương Thiên vô cùng tự nhiên chào đối phương một tiếng rồi ngồi xuống.
Trương Hồng Vũ để Trương Thiên gọi hai món mà cô thích ăn.
Trương Thiên bèn gọi món sườn heo chua ngọt và thịt lợn thái sợi xào.
“Đồng chí Trương Thiên thích đồ ngọt nhỉ?”
Lương Bình nhìn về phía Trương Thiên.
“Vậy thì sống ở Ma Đô khá thích hợp đấy, đồ ăn ở đây đều thiên ngọt, em sẽ làm quen được sớm thôi.”
Trương Thiên không khỏi có chút kinh ngạc:
“Tôi không kén ăn, chỉ cần ăn ngon là được.”
DTV
Sau đó cô lại mỉm cười nói:
“Nhưng có lẽ Ma Đô không thích hợp với tôi lắm, ở trong thời gian ngắn thì được, sống lâu dài chắc sẽ không quen.”
Về thói quen cá nhân, cô không thích nói chuyện trên bàn ăn, dễ kéo dài thời gian ăn cơm.
Nhưng đồng đội này của anh Cả quả thực vô cùng nhiều chuyện, từ lúc ngồi vào bàn liền bắt đầu nói không ngừng, còn là cái kiểu nói hai câu lại hỏi Trương Thiên một câu.
Hỏi đến mức cô phát phiền nhưng lại không thể không nể mặt, dù sao thói quen của mỗi người khác nhau, chỉ có thể ứng phó một cách miễn cưỡng.
Chẳng mấy chốc, món ăn mà mọi người gọi đã được bưng lên.
Trương Hồng Vũ nói:
“Chúng ta ăn cơm thôi!”
Sau đó anh ấy bắt đầu gắp đồ ăn.
Trương Thiên đầu tiên là gắp sườn heo chua ngọt mà mình gọi, người nhà thích ăn thịt mỡ hơn, loại sườn này đều là xương, thịt nạc ít mỡ, không những không có lời lại còn mắc răng, trong nhà chưa bao giờ mua, ngoại trừ khi mở tiệc.
Giây tiếp theo, một đôi đũa khác đã gắp bỏ vào trong bát của cô, miếng sườn heo đỏ mọng óng ánh đặt trên những hạt cơm ngọt ngào trắng trẻo, trông vô cùng bắt mắt.
Trương Thiên ngơ ra, cô nhìn dọc theo chiếc đũa, thì thấy Lương Bình đang mỉm cười nhìn cô, có chút ngượng ngùng, trái ngược hoàn toàn với vẻ ngoài khỏe mạnh của anh ấy.
Là sao vậy?!
Có gì đó sai sai!
Cô lập tức nhìn về phía anh Cả Trương Hồng Vũ với ánh mắt dò hỏi.
Trương Hồng Vũ vô cùng khó hiểu trước sự nghi hoặc của em gái mình.
“Đây chính là vị đồng chí mà anh đã từng nói với mẹ, không phải em bảo mẹ nói với anh rằng lần này đến đây để mua máy móc, thuận tiện đi xem mắt luôn sao?”
“Chẳng lẽ do bận quá nên em đã quên mất?”
Vô số tia sét ầm ầm giáng xuống.
Trương Thiên lập tức ngây ngẩn.
Cô ngơ ngác nhìn đối phương, giây tiếp theo không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh, sau đó đột nhiên ngửa đầu ra sau, toàn thân trở nên cứng đờ.
“Vị đồng chí lúc trước?!”
Trương Thiên không thể tin được, giọng nói trở nên có phần sắc bén.
Cho nên mẹ cô vẫn chưa từng bỏ cuộc, còn giấu cô liên lạc với anh Cả, định để cô và người nọ gặp mặt trực tiếp?!
Trời đất ơi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT