Trương Hồng Binh nhất thời trở nên hưng phấn gấp trăm lần dưới ánh mắt sùng bái như vậy:
”Không cần cảm ơn, đây là điều anh nên làm!”
Nhớ tới cảnh tượng lúc cậu vừa mới đến, Triệu Khoan nằm cuộn tròn bên cạnh vũng nước ở trong phòng, thỉnh thoảng lại vươn cổ ra l.i.ế.m liếm hai ngụm nước mưa đục ngầu từ trong vũng nước, cơ thể run lẩy bẩy nằm trên nền đất lạnh lẽo.
Lúc ấy Trương Hồng Binh chỉ cảm thấy khóe mũi cay cay, một loại cảm giác chua chát buồn rầu dâng lên ở trong lòng, nhưng rất nhanh nó đã biến thành lửa giận ngập trời.
Cũng không biết lấy sức lực từ đâu ra, cậu trực tiếp đá văng cửa gỗ, xông vào cứu Triệu Khoan ra.
Sau đó là lớn tiếng kêu cứu với hàng xóm xung quanh, mà người đến nhanh nhất lại chính là ông nội của cậu.
Lúc này, những người có tiếng nói trong đại đội bàn luận một hồi lâu cũng đã đưa ra kết quả.
Trương Đại Ngưu nhìn về phía đám đông, sau đó vẫy vẫy tay với một người.
“Trương Mạch Đa, cậu cho người đến đồn cảnh sát báo án đi, sau đó mang theo đội dân binh đến đại đội Hà Khẩu, bắt lấy Triệu Hữu Đức đưa về đồn cảnh sát!”
Đám người lập tức trở nên xôn xao.
“Đại đội trưởng, nếu chỉ vì việc này mà báo cảnh sát, năm nay đại đội của chúng ta sẽ không được đánh giá tiên tiến đâu!”
“Đúng vậy, đại đội trưởng à, chúng ta phạt ông ta đi làm những việc khổ sai coi như là đền tội thì sao!”
“Chẳng phải đứa trẻ này vẫn chưa c.h.ế.t sao? Hay là thôi bỏ đi!”
Trương Đại Ngưu trầm mặt, lớn tiếng quát:
“Vậy nếu như một ngày nào đó các anh không may qua đời, để lại lũ trẻ ở nhà bị họ hàng ngược đãi, tôi cũng giống như các anh cứ bỏ qua như vậy sao?”
Mọi người nhất thời im lặng, không ai nói một câu gì.
Không ai có thể đảm bảo bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn -
https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-113.html.]
DTV
Trương Đại Ngưu thở dài, lại dặn dò đội trưởng đội dân binh Trương Mạch Đa:
“Nhớ mang theo súng, nếu Triệu Hữu Đức muốn chạy trốn, thì b.ắ.n vào chân ông ta!”
Trương Mạch Đa lập tức đáp:
“Đã rõ! Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau đó chú ấy kêu thêm vài người, rất nhanh đã xoay người rời đi.
Trương Thiên nhìn thấy ông nội xử lý mọi việc rõ ràng, đợi sau khi những việc kia giải quyết ổn thỏa, bước ngoặt quan trọng nhất là quyết định tương lai Triệu Khoan sẽ đi về đâu.
Cậu bé chỉ mới mười một tuổi, họ hàng thân cận nhất trong đại đội chính là Triệu Hữu Đức.
Bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, đứa trẻ cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Vừa rồi lúc hỏi Triệu Khoan muốn chọn nhà họ hàng nào để ở, cậu lại vùi đầu vào vòng tay của Trương Hồng Binh mà không nói một lời.
Dường như chuyện này đã để lại một bóng ma tâm lý trong lòng Triệu Khoan, cậu cũng không muốn sống ở nhà họ hàng nữa.
Trương Hồng Binh vài lần định nói gì đó, nhưng lại bị mẹ Chung Quyên trừng mắt nhìn.
Mọi người không ngừng tranh luận về tương lai của Triệu Khoan, còn bản thân cậu vẫn bất động vùi đầu vào trong vòng tay của Trương Hồng Binh.
Trương Thiên nhìn thấy đứa trẻ nắm chặt lấy tay em trai, cùng với ánh mắt mong chờ của em trai đang nhìn về phía mình, cô cúi đầu, cũng không nói lời nào.
Những chuyện làm được cô cũng đã làm rồi, cũng đã cứu được mạng sống của Triệu Khoan, nhưng việc nhận nuôi một đứa trẻ vào thời điểm này là điều không hề dễ dàng. Ba của nó còn đang ở Hồng Kông, có thể coi là có quan hệ với nước ngoài, vào thời điểm nhạy cảm này, nhận nuôi một đứa trẻ như vậy không khác gì là dẫn lửa thiêu thân.
Coi như cô không có sự đồng tình đi.
Những họ hàng khác của nhà họ Triệu mặc dù vô cùng thông cảm với đứa trẻ này, cũng rất cần số lương thực mà họ sẽ được phát khi nhận nuôi cậu, nhưng họ lại không dám dây vào mớ bòng bong này.
Ba Triệu Khoan đang ở Hồng Kông, đó là có quan hệ với nước ngoài, chuyện này cũng không thể đùa được.