Nói xong bà ấy bèn quay người rời đi, công việc hôm nay rất nhiều, đã bận rộn từ sáng đến chiều, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.
Trương Thiên nhìn hộ sinh rời đi, sau đó theo mọi người bước vào bên trong phòng sinh.
Mao Bình vẫn đang mê man, chắc hẳn là do quá mệt mỏi.
"Chị dâu có cần phải ăn mấy loại đồ bổ dưỡng một chút như canh gà, canh cá không ạ? Nếu không em sợ đứa bé sẽ không có sữa để uống."
Trương Thiên hỏi.
Nhưng ở thời đại này muốn ăn thịt lại rất khó, trong siêu thị của cô có gà, vịt, cá, chim bồ câu,... tiếc là không tìm được lý do thích hợp để lấy ra.
"Để anh đến tiệm cơm quốc doanh xem họ có bán canh gà không, rồi mua thêm chút thịt về."
Trương Hồng Văn đứng dậy, mặt mày rạng rỡ cười nói.
Trương Thiên hai mắt sáng lên, vội vàng kéo anh Hai lại:
“Em đi cho! Anh Hai, anh ở lại đây trông chừng chị dâu đi ạ, chị ấy tỉnh lại mà nhìn thấy anh, chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui.”
Như vậy cô mới có thể nhân cơ hội này để đổi đồ đạc trong siêu thị ra.
Khu thực phẩm tươi sống của siêu thị đều là thịt tươi, mà thời gian trong siêu thị dường như đã ngừng lại, mọi thứ vẫn giữ nguyên như lúc cô rời đi, thậm chí màu sắc của miếng thịt cũng không thay đổi.
"Như vậy cũng được."
Trương Hồng Văn suy nghĩ hai giây rồi lập tức gật đầu, anh ấy lấy từ trong túi ra hai tờ hai đồng, một tờ một đồng, còn có vài phiếu lương thực và phiếu thịt rồi đưa hết cho Trương Thiên.
“Em cầm mấy thứ này đến tiệm cơm quốc doanh để mua canh gà, sau đó đến quầy thực phẩm xem có thịt tươi hay không.”
Sau đó Trương Hồng Văn lại lấy ra một xu, nói:
“Em cầm số tiền này đi mua đồ ăn vặt đi. Tiền này là anh cho riêng em, nhớ là đừng dùng vào số tiền mà anh đưa để mua đồ bổ cho chị dâu em, đã hiểu chưa?"
Đây đã thành thông lệ, khi nguyên chủ giúp anh Hai mua đồ, thường sẽ trừ một phần để bỏ vào túi riêng của mình.
Trương Thiên không khỏi đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, chuyện này do nguyên chủ làm mà tại sao cô lại phải gánh tội thay chứ?
“Sau này em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu, anh Hai cứ yên tâm đi!”
Sau đó cô lập tức cầm tiền và phiếu đi ra ngoài mua đồ.
Nơi mà nguyên chủ thích đi nhất là hợp tác xã cung tiêu (hợp tác xã mua bán), không ai quen thuộc con đường tới đó hơn cô ấy, dựa theo trí nhớ, rất nhanh hợp tác xã cung tiêu khí thế đã xuất hiện ở trước mắt Trương Thiên.
Hợp tác xã cung tiêu có rất nhiều người, bên cạnh chính là quầy thực phẩm.
Đầu tiên Trương Thiên đến quầy thực phẩm nhìn xem, ngoài thịt lợn ra thì cô không thấy bán bất kỳ loại thịt nào khác.
Thịt lợn luôn là loại hàng bán rất chạy, sau nửa tiếng xếp hàng, cuối cùng cũng đến lượt Trương Thiên.
“Đồng chí, cho một cân thịt loại 1.”
Cô lấy tiền và phiếu chuẩn bị đưa.
Thịt loại 1 chính là thịt ba chỉ, bán đắt nhất, vẫn luôn cung không đủ cầu.