Diệp Vãn Vãn ngồi xuống ghế sofa, mở túi ra và nhìn những lát khoai tây chiên không dầu ở bên trong, nước ngọt không đường và một loạt các món ăn vặt ít calo khác, cô im lặng một lúc lâu.

Hôm qua, khi nghe Tiểu Lưu nói rằng trong chiến đội Tinh Thần có người thích cô, cô khá ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều đến việc đó là fan cuồng mà chỉ cho rằng vẻ đẹp của mình quá hấp dẫn.

Giờ đây, cô dám chắc rằng người đó - chắc chắn là fan trung thành của cô!

Trước đây, có phóng viên đã phỏng vấn Diệp Vãn Vãn và hỏi cô làm thế nào mà duy trì vóc dáng tốt như vậy, liệu có phải là cô không ăn vặt không?

Lúc đó, công ty muốn xây dựng hình ảnh cao cấp cho Diệp Vãn Vãn, nhưng cũng muốn cô trông gần gũi với công chúng hơn một chút, nên mới bảo cô trả lời rằng những món ăn vặt ít calo này là lựa chọn lý tưởng khi muốn giảm cân nhưng lại thèm ăn.

Nhưng thực ra, phải nói thật, Diệp Vãn Vãn không hề thích những thứ này chút nào.

Tuy nhiên, vì đây cũng coi như là tấm lòng của fan nên Diệp Vãn Vãn vẫn lấy ra một chai nước ngọt, cố gắng vặn mở nắp chai. Cô vừa uống một ngụm, khuôn mặt liền nhăn lại như bánh bao.

Ôi, nước ngọt không đường thật sự không có chút hồn nào mà.

Cô mở điện thoại, nhấn vào mục trò chuyện với Thư Tâm trên WeChat và âm thầm nhắn cho cô trợ lý nhỏ của mình rằng khi đến thì nhớ mang cho cô một chai Coca-cola.

……

Khi Chu Vũ Tinh quay trở về căn cứ, Nhan Trầm vẫn chưa thức dậy.

Phòng của mỗi người trong đội họ đều là phòng riêng biệt. Chu Vũ Tinh đi đến trước cửa phòng của Nhan Trầm, thử xoay tay nắm cửa, không ngờ lại mở được.

“Không khóa cửa sao?”

Chu Vũ Tinh có chút ngạc nhiên.

Người đàn ông nằm nghiêng trên giường, đôi mắt khép lại, những đường nét tuấn tú của anh bị một phần mái tóc che khuất, nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất lạnh lùng của mình.

Chu Vũ Tinh rón rén bước vào, sợ làm phiền đến giấc ngủ của anh chàng đẹp trai đang say giấc.

Anh ấy đặt chai sữa tắm lên bàn, rồi xoay người định rời đi, nhưng vạt áo vô tình vướng vào góc bàn, khi di chuyển kéo theo chiếc bàn nên đã tạo ra âm thanh ma sát hơi chói tai. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T - Y - T

Chiếc điện thoại đang đặt trên bàn theo động tác này mà trượt xuống. Ngay trước khi chạm đất, nó đã được Chu Vũ Tinh bắt lấy một cách vững vàng.

Chàng trai thả lỏng trái tim đang treo lơ lửng nơi cuống họng, khẽ thở phào một hơi.

Có lẽ do tay của anh ấy vô tình chạm vào nút khóa màn hình nên lúc này, màn hình điện thoại chợt sáng lên.

Nhìn vào hình nền trên điện thoại là khuôn mặt nghiêng xinh đẹp và tinh tế của cô gái ấy, cùng nụ cười dịu dàng, yên bình...

Trong lòng Chu Vũ Tinh bỗng thấy sững sờ: “Chết tiệt, chẳng phải đó chính là Diệp Vãn Vãn sao? Đúng là đang thầm mến rồi!”

Nhan Trầm bị Chu Vũ Tinh đánh thức, lúc này đang dựa vào đầu giường, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào anh ấy.

Chu Vũ Tinh có lẽ cảm nhận được bầu không khí trong phòng đột nhiên trở nên nặng nề, vừa quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của đội trưởng nhà mình, suýt chút nữa thì đánh rơi điện thoại trong tay.

Vì vô duyên vô cớ bị đánh thức, Nhan Trầm khàn giọng ừ một tiếng, vươn tay về phía anh ấy.

Lòng bàn tay ngửa lên, ý tứ rõ ràng, muốn Chu Vũ Tinh đưa điện thoại cho mình.

Uy nghiêm của Nhan Trầm trong đội là không thể nghi ngờ được, vốn dĩ ngày thường mặt không cảm xúc đã đủ đáng sợ rồi, huống chi lúc này lông mày còn hơi nhíu lại, giống như mới bò ra từ địa ngục Tu La, dọa Chu Vũ Tinh run rẩy.

Anh ấy là người quen Nhan Trầm lâu nhất, nói thẳng ra là do Nhan Trầm một tay đưa vào giới này.

Cho nên lúc này, anh ấy biết rất rõ đội trưởng nhà mình đang không vui.

Thậm chí Chu Vũ Tinh không cần Nhan Trầm phải mở miệng, lập tức ngoan ngoãn chưa đánh đã khai: "Aaa đội trưởng em thật sự không cố ý, em sai rồi, anh Trầm em sai rồi, em không nhìn thấy gì cả, em thề!"

Nhan Trầm không thèm nhìn anh ấy, cúi đầu mở màn hình điện thoại, ánh mắt nhìn cô gái trên hình nền đầy suy tư.

"Thề?" Không biết anh đang nghĩ tới điều gì, sắc mặt dịu đi một chút: “Học được kiểu nói đó từ đâu vậy?”

Đương nhiên Chu Vũ Tinh không theo kịp suy nghĩ của đội trưởng nhà mình, trọng điểm trong lời nói của anh ấy là cái này sao?

Nhưng mà lá gan của anh ấy vẫn chưa đủ lớn để đi chất vấn Nhan Trầm, thấy sắc mặt lạnh lùng của người đàn ông đã hòa hoãn không ít, anh ấy vẫn không quá yên tâm hỏi: “Anh, đại ca, anh không giận chứ?” ( truyện trên app t.y.t )

Cuối cùng anh ấy cũng hiểu tại sao Nhan Trầm không bao giờ cho họ đụng vào điện thoại, không ngờ lại giấu một bí mật động trời như vậy.

Nhan Trầm khẽ nhướng mắt, cuối cùng cũng chịu bố thí cho anh ấy một cái liếc mắt: “Cậu nghĩ sao?”

Chu Vũ Tinh suýt chút nữa quỳ sụp xuống, đáng thương nói: “Em thật sự không cố ý, anh họ.”

Vẻ mặt Nhan Trầm đầy sự ghét bỏ: “Ai là anh họ của cậu, đừng nhận họ hàng lung tung.”

Chu Vũ Tinh nói: “Họ hàng xa cũng là họ hàng, dù sao mẹ em cũng bảo em gọi anh là anh họ, chú dì đều đã thừa nhận rồi.”

Nhan Trầm: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play