Thạch Tử Minh kinh ngạc nói: “Không ngờ những con trùng này lại sợ thứ này.”
Tần Phong đáp: “Đây cũng là điều ta vô tình phát hiện ra trước đó, Thạch đại nhân, chỉ cần đổ hết cổ trùng trong bảo hồ lô vào cái bình này, Thực Tâm Cổ sẽ tự động bị tiêu diệt.”
Thạch Tử Minh hiểu rõ, hai ngón tay phải điểm nhẹ, miệng bảo hồ lô trên người liền được mở ra, một quả cầu đen kịt lập tức rơi vào trong bình đựng quả Chu Hồng, sau một hồi rung lắc dữ dội, hóa thành huyết thủy.
Thực Tâm Cổ chưa hút máu tim vốn là vật vô hình, nhưng vì số lượng quá nhiều nên mới nhìn thấy một quả cầu đen kịt.
Tần Phong lại đặt một sọt quả Chu Hồng trước mặt Dương Hà nói: “Tề Nguyên Hà cuối cùng đều sẽ đổ vào Tề Nguyên thành, chúng ta không cần đảm bảo trong sông không có con nào lọt lưới, chỉ cần đảm bảo trong nước sông chảy vào nội thành không có Thực Tâm Cổ là được.”
Dương Hà bừng tỉnh đại ngộ: “Ta hiểu rồi, chỉ cần ở cửa sông vào thành, bỏ quả này vào, Thực Tâm Cổ sẽ bị tiêu diệt, như vậy, bá tánh trong thành sẽ được an toàn.”
“Ừm.” Tần Phong gật đầu, nhưng phương pháp này cũng có nhược điểm, đó là bá tánh trong thành khi dùng nước sông, rất có thể sẽ nhận thấy mùi vị cay nồng.
Cũng không biết người Tề Nguyên thành có sợ cay hay không, thôi kệ, dù sao ta cũng muốn cho lẩu ở đây phát dương quang đại, vừa hay để bọn họ thích nghi trước một chút...... Tần Phong nghĩ như vậy.
Những chuyện phiền lòng đều đã được giải quyết, mấy người buông lỏng tâm sự, không khỏi tán gẫu thêm vài câu.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play