Tần Phong liếc mắt nhìn biểu cảm của hai người, khóe miệng giật giật.
Nếu các ngươi dám nói chữ ta xấu, cẩn thận ta tại chỗ nổi đóa......
Vương Tự và Mô Lâm Thiên là hai người tinh ranh, rất biết nhìn sắc mặt, muốn nói nhưng không dám nói, nghẹn đến khó chịu, bọn họ quay đầu nhìn về phía công tử áo trắng, dường như đang chờ đợi điều gì.
Lúc này, Nhã An cau mày đi tới, dùng tay trái nắm lấy đầu bút, nét chữ nguệch ngoạc của Tần Phong đột nhiên dừng lại.
"Ngươi đang làm gì?" Tần Phong bất mãn, hắn cảm thấy thư pháp lần này của mình có tiến bộ, đang viết hăng say, vậy mà lại bị người ta ngắt lời!
"Có thể viết chữ xấu đến mức không thể nhìn nổi, ngươi thật sự là người tu luyện Văn Thánh đạo thống?" Nhã An nói thẳng, không hề có ý định nể mặt Tần Phong.
Vương Tự và Mô Lâm Thiên nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt quả nhiên là như vậy, cảm giác như có gì mắc ở cổ họng lập tức biến mất, lời công tử nói, chính là điều bọn họ muốn nói nhưng không dám nói.
Tần Phong há hốc mồm, vô cùng khiếp sợ, giọng điệu nói chuyện này khiến hắn không khỏi nghĩ đến lão già ở cửa Thính Vũ Hiên, đều là không để ý đến mặt mũi người khác, không chừa cho người ta một bậc thang nào!
Nhân lúc Tần Phong đang ngẩn người, Nhã An cướp lấy bút lông, tự viết trên giấy trắng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT