Nụ cười của Tiêu Chương cứng đờ trên mặt, đôi mắt hắn như bị ai đó đổ mực vào, đen đến đáng sợ.
"Ta còn chưa hỏi tên ngươi." Hắn đưa tay ra nắm lấy cằm ta, lực đạo không mạnh, nhưng lại khiến ta không thể thoát ra.
Ta cũng không vùng vẫy, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Hạ Tri Ý."
Hãy ghi nhớ cái tên này, cái tên này sẽ lưu danh muôn thuở.
Không biết có phải ý nghĩ ấy quá đỗi xúc động hay không, mà giữa mùa đông giá rét này, ta lại cảm nhận được một tia nóng bức.
Sau đó, Tiêu Chương không nói chuyện với ta nữa.
Hắn đi phía trước, ta được ngầm cho phép đi theo phía sau.
Chỉ là càng đi càng thấy nóng, ta nhịn không được muốn quay đầu hỏi Thải Nhi phía sau có nóng không, vậy mà lại phát hiện Thải Nhi không biết từ lúc nào đã biến mất.
Không chỉ có nàng ấy biến mất.
Những tùy tùng vốn đi theo sau Tiêu Chương cũng đều biến mất.
Chưa kịp suy nghĩ kỹ, Tiêu Chương đi phía trước lại dừng bước.
Hắn chống một tay vào cây cột bên cạnh, dường như có chút khó chịu.
Dược tính phát tác rồi sao?
"Vương Thượng?" Trong giọng nói của ta có chút phấn khích không thể che giấu.
Chỉ là có chút nóng.
Quá nóng.
Ta vừa nhìn chằm chằm Tiêu Chương, vừa kéo kéo cổ áo.
Lúc này, Tiêu Chương quay đầu nhìn ta.
Nhờ ánh trăng trên cao, ta lờ mờ nhìn thấy đuôi đôi mắt phượng xinh đẹp của Tiêu Chương ánh lên chút sắc hồng đào.
Ý gì đây?
Chẳng lẽ trước khi ngất đi hắn còn có tật đỏ mắt hay sao?
Ta dùng tay làm quạt không ngừng phe phẩy cho mình, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Ngươi đã làm gì ta?" Giọng hắn khàn đặc, khác hẳn giọng nói vừa rồi.
Ta muốn cãi lại vài câu, nhưng chưa kịp mở miệng thì Tiêu Chương đã sải bước đến bên cạnh ta, đưa tay nắm chặt một tay ta.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với ta: "Hạ Tri Ý, ngươi thật to gan."
Ta cũng vì nhân dân cả thôi.
"Ngươi dám hạ loại thuốc này cho ta sao?"
Ta cũng vì...
Cái gì?
Ý thức mơ hồ của ta bỗng chốc tỉnh táo trở lại.
Loại thuốc này?
Loại thuốc nào?
Nhìn hành động lúc này của hắn, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta.
"Không phải ta, ta không có!"
Mọi thứ trước mắt ta bắt đầu mờ đi, ý thức cũng dần dần tan rã.
"Hạ Tri Ý?" Ta không phân biệt được đó có phải giọng Tiêu Chương hay không.
Không nghĩ được gì khác, ta nóng đến mức chỉ muốn tìm một nơi mát mẻ.
Lúc này, hai tay ta đều bị người ta nắm chặt.
"Hạ, Tri, Ý." Có một giọng nói lơ lửng trên đỉnh đầu ta, từng chữ phát ra đều rất mạnh mẽ.
Sau đó "ùm" một tiếng, ta bị người ta ném xuống nước.
Ta giật mình, chút lý trí ít ỏi còn sót lại tụ lại, mới phát hiện mình bị ném vào một cái hồ nhỏ.
Chưa kịp để ta kịp phản ứng, có người nhảy xuống bên cạnh ta, nước b.ắ.n tung tóe lại làm ta ướt thêm một lần nữa.
Ta nhìn kỹ, vậy mà lại là Tiêu Chương.
Đây là chuyện gì vậy!
Ngoài đôi mắt đỏ rực đáng sợ ra, ngay cả tai của Tiêu Chương cũng đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
Ta lướt mắt nhìn xuống, tương phản với khuôn mặt đen lại của hắn là lồng n.g.ự.c để trần, cùng với vết sẹo rõ ràng trên ngực.
A!
Ta vội vàng che mắt: "Ngươi... ngươi... ngươi định làm gì?"
"Ngược lại ta đang muốn hỏi ngươi toan tính điều gì." Giọng Tiêu Chương lúc này không còn lạnh lùng như mọi khi, mà ẩn chứa vài phần bực dọc.
"Đã ai làm gì đâu!"
Lạ thật!
Ta trừng lớn mắt, khuôn mặt Thải Nhi với nụ cười khó hiểu chợt lóe lên trong đầu óc còn đang mơ màng của ta.
Chẳng lẽ là...
Tiêu Chương bước về phía ta, làn nước xung quanh người hắn dập dờn theo từng bước chân.
Hắn cúi đầu tiến sát ta: "Ồ? Vậy ta sẽ phải điều tra cho ra lẽ, rốt cuộc là kẻ nào cả gan hạ độc ta."
Điều này...
Đúng là Thải Nhi hạ độc, nhưng nàng ấy cũng chỉ là hiểu lầm ý ta mà thôi.
Tiêu Chương vốn tàn nhẫn, nếu hắn thật sự điều tra ra Thải Nhi, e là nàng ấy sẽ khó mà sống sót.
"Là ta." Ta cắn răng, "Là ta tham luyến thân thể của Vương thượng, nên mới làm ra chuyện hồ đồ như vậy."
Tiêu Chương lại tiến thêm một bước, ép ta lùi dần về sau.
Cuối cùng ta đã lui đến bên hồ, tấm lưng áp sát vào bờ hồ lạnh lẽo, không còn đường lui nữa.
"Rốt cuộc lời nào của ngươi là thật, lời nào là giả?" Hắn cúi đầu nhìn thẳng vào ta, dùng giọng nói trầm thấp chất vấn.
Ta cúi đầu tránh ánh mắt hắn: "Lời nào Vương thượng tin, thì lời đó là thật. Lời nào Vương thượng không tin, thì lời đó là giả."
"Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Thành toàn cho ta điều gì?
Chưa kịp để ta hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn đã bế thốc ta lên khỏi hồ.
Rõ ràng là thuốc dành cho Tiêu Chương, tại sao ta cũng trúng chiêu?
Đây là ý nghĩ cuối cùng trước khi ta mất đi lý trí.
Sau đó, ta như bị ném vào một đám mây bồng bềnh đang bốc cháy, chìm nổi giữa hư không.
Chuyện gì đã xảy ra ta hoàn toàn không hay biết.
Cho đến khi ta tỉnh dậy vào sáng hôm sau.
"A!"
"A!"
"A a a a a!"
Ta ngồi trên giường, cuộn tròn trong chăn, nhìn y phục vương vãi trên sàn, đầu óc quay cuồng như trời long đất lở.
Chuyện đã xảy ra, chẳng cần ai giải thích.
Thải Nhi vội đẩy cửa bước vào, nét vui mừng hiện rõ trên gương mặt, nàng chạy nhanh đến bên giường.
"Chúc mừng tiểu thư, tâm nguyện đã thành." Lời chúc mừng của nàng nghe sao mà chói tai quá.
Ta run rẩy nhìn nàng.
"Vì sao ta cũng trúng thuốc?" Muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại một câu hỏi này.
Thải Nhi sững người.
Nàng ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngượng ngùng đáp: "E rằng tay còn vương thuốc, lại rót thêm rượu cho tiểu thư..."
Thuốc còn sót lại trong lòng bàn tay đã rơi vào chén rượu của ta.
Tốt.
Rất tốt.
Tốt lắm.
Ta thà c.h.ế.t đi cho rồi.