Hệ thống nói hắn ta bế quan ra ngoài, cơ thể suy nhược, bị một con rùa thần giả dạng tảng đá lớn đánh lén.
Con rùa thần húc đầu vào hắn, khiến hắn lăn xuống sườn núi, đầu bị va đập mấy cái, hắn liền ngất xỉu.
Ta xách kiếm đi ngang qua, lại nhớ tới chuyện nếu không thể công lược được Ma tôn, đến năm hai mươi tuổi ta sẽ c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, trong lòng buồn bã.
Rồi cúi đầu xuống, Ma tôn đang nằm trên đất, bất tỉnh nhân sự.
Ta mừng rỡ khôn xiết, nghĩ thầm đây quả là cơ hội trời ban, vội vàng lấy ra đan dược cấp cứu nhét vào miệng hắn, suy nghĩ lát nữa hắn tỉnh dậy, ta sẽ bắt chuyện với hắn thế nào.
Cho dù hắn nể mặt ta và Bạch Nguyệt Quang của hắn giống nhau như đúc, chủ động giữ ta lại bên cạnh, nhưng làm sao để hắn cam tâm tình nguyện thành thân với ta?
Đến ngày cưới hắn chắc chắn sẽ chạy, hay là ta đánh gãy chân hắn luôn?
Còn nữa, làm sao để ta moi thêm chút tiền từ hắn, chữa bệnh cho sư phụ đây?
Chưa kịp nghĩ ra kết quả, Ma tôn đã mơ màng tỉnh lại, hắn nhìn ta đầy hoang mang, rồi nhìn xung quanh.
Lại nhìn ta, lại nhìn xung quanh.
Sau đó hắn lắc đầu mạnh, vẻ mặt như đang rất đau đớn.
"Đây là đâu? Ngươi là ai? Ta... Ta là ai?"
Ta không ngờ tới, hắn lại mất trí nhớ.
Thế là ta vội vàng ghé sát tai hắn, thì thầm như quỷ dữ: "Ngươi là vị hôn phu của ta, ngươi nợ ta rất nhiều tiền, quên rồi sao?"
Ta đã sớm biết Ma tôn Thẩm Hà là loại người gì, cho dù mất trí nhớ, hắn cũng không thể biến thành chàng trai ngây thơ hoạt bát được.
Quả nhiên, nghe ta nói vậy, hắn nhíu mày: "Sao ta lại có thể tìm ngươi làm vị hôn phu, lại còn nợ ngươi tiền? Nhìn ngươi nghèo kiết xác như vậy, lấy đâu ra tiền cho ta mượn?"
Ta thật sự muốn ngay tại chỗ quyết đấu một mất một còn với tên âm u miệng tiện này.
Nhưng ta không thể làm vậy, ta phải lừa hắn thành thân với ta.
Sư phụ ốm yếu, ta đáng thương.
Thế là ta nắm lấy tay hắn, nhỏ nhẹ ôn tồn.
"Chúng ta là thanh mai trúc mã, cùng nhau tu luyện, đáng tiếc không ở cùng một tông môn, gặp nhau một lần phải trèo qua hai ngọn núi, đan dược pháp khí của ngươi đều là do ta từng mũi kim từng đường chỉ thêu giày vải đổi lấy, ngươi quên rồi sao? Giày vải tuy nhỏ nhưng tình nghĩa nặng, ngươi nói xem có phải ngươi nợ ta không trả hết được không?"
Thẩm Hà hừ một tiếng, vô cùng cảnh giác, "Nói không bằng chứng, ngươi nói ta là người của môn phái nào? Ta về hỏi đồng môn là biết ngươi có nói dối hay không."
Ta: "Không dám nói bừa, ngươi có biết tại sao ngươi bị thương không? Ngươi lén nhìn sư muội tắm rửa, bị người ta đánh cho một trận rồi đuổi ra ngoài!"
Thẩm Hà: "Hả?!"
Ta nhìn túi tiền căng phồng của hắn, trong lòng khẽ động, nghẹn ngào nói: "Ngươi cũng bị đánh rồi, biết lỗi rồi, chuyện này cứ coi như xong, bây giờ sư phụ ta bệnh nặng, cần tiền để kéo dài mạng sống, ngươi có thể trả trước cho ta một ít tiền để ứng cứu không?"
Thẩm Hà nói: "Vậy ngươi đưa ta về xem, nếu sư phụ ngươi thực sự bệnh nặng thì thôi, nếu ngươi dám nói dối lừa ta, tự gánh lấy hậu quả."
Ta thật sự không ngờ Thẩm Hà lại khó chơi như vậy, nói gì cũng muốn đi cùng ta.
Thái Tông môn toàn một đám già yếu bệnh tật, làm sao ta dám dẫn sói vào nhà?
Thế là ta tìm một quán trọ an bài hắn, kiếm cớ đi trước, muốn về xem sư phụ, không ngờ Thẩm Hà lại theo dõi ta.
Hắn như quỷ từ đâu xuất hiện, nắm lấy cổ tay ta nói: "Ngươi muốn bỏ rơi ta? Rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì? Ngươi chỉ muốn lừa tiền ta đúng không?"
Ta thật sự chịu thua tên âm u này rồi!
Nhìn nhau một lúc, chúng ta đồng thời rút kiếm, hung hăng c.h.é.m về phía đối phương!
Một tiếng vang giòn giã vang lên, ta và Thẩm Hà đánh nhau bất phân thắng bại.
Hắn bị thương, ta lại rất biết đánh nhau, so chiêu một hồi, ta lại chiếm thế thượng phong.
Nhưng ta rất do dự có nên g.i.ế.c hắn hay không.