Hôm đó Thẩm Hà ăn hết bát mì bò ta làm, ăn xong, chúng ta ngồi nói chuyện với nhau, hắn nói gần đây hắn luôn cảm thấy đầu choáng váng, hình như sắp nhớ lại chuyện trước kia.

Ta hỏi hắn nhớ lại được gì rồi, hắn nói hắn nhớ hồi nhỏ nhìn thấy những đứa trẻ khác đeo khóa trường mệnh trên cổ, cảm thấy rất ngưỡng mộ, cứ đi theo người ta mãi, đi mãi.

Người ta về nhà, hắn liền ngồi xổm trước cửa nhà người ta nhìn vào trong, bị con ch.ó vàng không biết từ đâu chạy ra đuổi đến mức chạy bán sống bán chết.

Ta nói: "Đợi có tiền rồi sư tỷ mua cho ngươi một cái khóa trường mệnh."

Thẩm Hà: "Cứ vẽ bánh cho ta mãi thế."

Ta: "Nam nhân phải ngọt ngào một chút, lúc này ngươi nên nói cảm ơn sư tỷ."

Thẩm Hà ôm đầu gối, vùi mặt vào cánh tay, trông rất cô đơn.

Hắn nói: "Ta không dám tin, sợ ngươi lại lừa ta."

Ta: "Lại sao nữa?"

Thẩm Hà nhìn ta, nhỏ giọng nói: "Lần trước ngươi nói sau này sẽ không bắt nạt ta nữa, kết quả lại bảo ta cút."

Ta: "Cái này, tình huống đặc biệt, lúc đó không phải sư phụ bị thương sao."

"Cho nên..." Giọng Thẩm Hà nhỏ đến mức gần như biến mất, "Ta trong lòng ngươi, mãi mãi chỉ có chút phân lượng này thôi sao, không có chuyện gì thì không sao, có chuyện gì thì ta mãi mãi là người phải cút sang một bên."

Ta: "..."

"Ta mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là ngươi, nếu ngươi ghét ta, tại sao lại đưa ta về." Hắn nói.

Ta cảm thấy rất khó chịu, không nhịn được nắm lấy tay hắn, càng lúc càng siết chặt.

"Ta thề với ngươi, sau này sẽ không như vậy nữa." Ta nghiêm túc nói: "Sẽ không mắng ngươi nữa, chuyện đã hứa với ngươi đều sẽ làm được, người khác bắt nạt ngươi ta sẽ bảo vệ ngươi, giống như hôm nay vậy."



Thẩm Hà nhìn chằm chằm vào tay chúng ta đang nắm chặt rất lâu, mới nói: "Thật sao."

Ta gật đầu.

Chúng ta cùng nhau im lặng rất lâu, ta dựa vào cửa lim dim ngủ, Thẩm Hà đột nhiên nói: "Rốt cuộc tại sao ngươi lại muốn thành thân với ta?"

Ta thở dài, đổi một cách nói mà hắn có thể hiểu được, "Có một vị thần tiên nói, ta phải thành thân với ngươi trước năm hai mươi tuổi, nếu không ta sẽ chết, ta không bỏ xuống được những người ở đây, không muốn chết, cho nên mới muốn thành thân với ngươi."

Thẩm Hà: "Thật sao, ngươi đừng lừa ta."

Ta nói: "Thật, ta không lừa ngươi."

Thẩm Hà: "Nếu là như vậy, ta có thể giúp ngươi việc này."

Mắt ta sáng lên, "Vậy thì nhanh chóng bái đường thành thân thôi."

Thẩm Hà lập tức nổi giận, "Ít ra cũng phải làm cho đàng hoàng chứ! Cho dù là làm cho có lệ cũng không thể qua loa như vậy, ngươi coi ta là cái gì! Trời ạ, sao số ta khổ vậy! Mỗi cây hành lá của Thái Tông môn đều là do ta tưới nước, ta ngay cả một cái nghi lễ cũng không xứng có hay gì?"

Ta nói: "Được rồi được rồi, nghe ngươi nghe ngươi."

Tuy nói là mọi thứ đều đơn giản, nhưng cũng phải tốn tiền.

Ta và Thẩm Hà cùng nhau ra ngoài làm thợ săn tiền thưởng, thu hoạch rất khá, rất nhanh đã tích góp đủ tiền.

Sư phụ không rõ giao dịch riêng tư của chúng ta, ông ấy chỉ cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Nhưng chúng ta nhiều lần đảm bảo là hai bên tự nguyện, không có hành vi lừa đảo, sư phụ cũng không truy hỏi đến cùng.

Ngày cử hành nghi lễ, Thái Tông môn tính cả Thẩm Hà, tổng cộng có bảy người.



Bảy người chúng ta vậy mà tạo ra khí thế của mười bảy người, náo loạn cả lên.

Thẩm Hà rất khó chiều, lúc thì chỗ này không được, lúc thì chỗ kia không đúng, chống nạnh đi khắp nơi bắt lỗi.

Gần đây trạng thái của hắn còn đặc biệt không ổn định, luôn nhớ lại chuyện trước kia, lại nhớ không đầy đủ, đi loanh quanh một lúc liền không nhịn được ôm đầu cúi người thở dốc.

Ta khuyên hắn sang một bên ngồi, hắn cứ không chịu.

Mấy sư đệ sư muội của ta chạy toán loạn.

Ta bận trước bận sau, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Trời ơi, sao số ta khổ vậy.

Vất vả lắm mới đến lúc cử hành nghi lễ bái sư phụ, ta nước mắt lưng tròng.

Cuối cùng ta cũng không cần lo lắng mình sẽ c.h.ế.t vào năm hai mươi tuổi nữa! Chỉ cần hoàn thành nghi lễ này, thắng lợi cận kề ngay trước mắt!

Ta và Thẩm Hà đứng cạnh nhau, nhìn sư phụ, ông ấy mỉm cười nhận lấy chén trà ta kính, sau đó ta và Thẩm Hà chuẩn bị bái lạy nhau.

Biến cố chính là xảy ra vào lúc này.

Cánh cửa cũ kỹ của Thái Tông môn bị người ta đá văng, rất nhiều tu sĩ vừa nhìn đã biết là tu vi rất cao xông vào, người dẫn đầu hô to: "Ma tôn Thẩm Hà ở đây!"

Thẩm Hà nghe thấy người khác liên hệ Ma tôn với tên của mình, đột nhiên không nhịn được ôm đầu, đau đớn cúi người.

Thanh kiếm trong tay hắn run lên không kiểm soát, thân kiếm phát ra ánh sáng đen đáng sợ.

Sư phụ và ta cùng nhau che chở cho các sư đệ sư muội phía sau, ta muốn kéo Thẩm Hà lại, hắn lại hừ lên một tiếng, đẩy ta ra.

Ta sốt ruột, "Ngươi qua đây trước có được không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play