Phòng khách vang lên giọng nói ngạc nhiên và vui mừng của Mễ Nam.

Cốt Đóa nhìn nhìn ba mình, cảm nhận được phần bụng nhô lên của Dư An, học theo giọng điệu của ba bé, nhưng lại có thêm sự hồn nhiên và non nớt của trẻ nhỏ, “Hai đứa có nghĩa là gì ạ? Sao lại là hai đứa ạ?”

Dư An mỉm cười lấy một miếng bánh ngọt nhỏ cho Cốt Đóa, “Hai đứa tức là trong bụng của chú có hai cục cưng đó.”

Cốt Đóa cắn một miếng bánh quế hoa ngọt lịm, khóe miệng dính vụn bánh, lông mày nhỏ nhăn lại, “Một lúc hai cục cưng ạ? Vậy có phải là chú nhỏ sẽ rất vất vả không ạ? Chú có mệt lắm không?”

Tim Dư An mềm nhũn, lau miệng cho cô bé, khuôn mặt dịu dàng, “Mệt chứ, nhưng là mệt mỏi trong sự hạnh phúc đó.”

Mễ Nam vui mừng xong thì có chút lo lắng, “Anh dâu, sức khỏe của anh thật sự không sao chứ? Bác sĩ nói thế nào?”

Dư An nói, “Lúc trước không ổn lắm, có chút ảnh hưởng. Nhưng rồi Bùi Diệu đưa anh đi khám ở chỗ một vị lão trung y, y thuật ông ấy rất cao siêu, giúp anh điều chỉnh pheromone, cục cưng cũng đã ổn định lại.”

“Vậy thì tốt.” Mễ Nam thở phào một hơi, “Anh dâu, ở chỗ em vẫn còn đồ Cốt Đóa mặc lúc nhỏ, trẻ con mà, lớn nhanh lắm, có rất nhiều bộ chỉ mặc một hai lần rồi thôi, nếu anh không chê thì em mang sang cho, đều là chất liệu thuần cotton hết.”

Dư An đáp ứng ngay, trẻ sơ sinh da dẻ mềm mại, nhiều loại quần áo cần phải giặt trước mới cho bé mặc được, có đồ cũ thì quá tốt.

“Hai người vẫn chưa nói cho ba mẹ biết sao?” Mễ Nam uống một ngụm hồng trà, nở nụ cười, “Nếu họ mà biết thì sẽ mừng lắm cho coi.”

“Vẫn chưa nữa.” Dư An trông thấy người khác ăn cũng thèm ăn, thuận tay lấy một miếng hoa quả sấy mà Mễ Nam mang đến, vị chua tràn ngập trong miệng, nhưng lại ngon một cách bất ngờ.

“Cái này mua ở đâu thế?” Dư An lại ăn thêm một tiếng, “Vị khá ngon.”

Bùi Diệu đưa mắt nhìn sang.

“Cái này là anh Thừa Nhiên mua ạ.” Mễ Nam nói, “Anh thích không? Thích ăn thì em bảo anh ấy tan làm mua thêm một ít mang qua.”

Trong lúc trò chuyện Dư An đã ăn được ba miếng, “Ngon thật đấy.”

“Chua là trai, cay là gái.” Mễ Nam đùa, “Xem ra anh dâu sắp sinh hai đứa nhóc rồi đây, trông gen của hai anh tốt thế này, chắc chắn chúng sẽ là hai cục cưng vô cùng ưu tú.”

“Tùy duyên thôi, khỏe mạnh là tốt rồi.” Dư An nhìn bàn tay nhỏ của bé Cốt Đóa vẫn luôn sờ sờ bụng mình, còn đến gần rồi hôn lên.

Cậu bị chọc cười, “Bé Cốt Đóa thích cục cưng nhỏ thế à?”

“Con đang tâm sự với các em ấy!” Cô bé gằn nhỏ giọng lại, nói một cách thần bí.

Dư An cũng nhẹ giọng theo, “Nói gì thế?”

“Cháu bảo các em ấy ngoan ngoãn, đừng làm chú khó chịu.” Mặt Cốt Đóa phúng phính, bàn tay nhỏ che miệng lại, “Cháu bảo các em ấy hãy lớn lên khỏe mạnh, đợi các em ấy ra ngoài cháu sẽ dắt đi chơi.”

Mễ Nam nghe mà mát cả lòng, “Lanh quá đi thôi.”

Có lẽ là do đang mang thai nên hơi nhạy cảm, Dư An nghe những lời này mà mũi chua xót, “Giỏi quá, bé Cốt Đóa sẽ là một người chị tốt.”

Cốt Đóa cười hihi, lại đi lấy kẹo trái cây về ăn, “Đương nhiên rồi, cháu chắc chắn sẽ là…”

“Cốt Đóa.” Mễ Nam lên tiếng, “Không được phép ăn kẹo.”

Cô nhóc không sợ ba mình tí nào, nhõng nhẽo, “Một viên cuối cùng thôi ạ, ba đừng nói cho cha mà.”

Mễ Nam hỏi, “Nhưng mà cha chắc chắn sẽ hỏi con, chẳng lẽ con muốn nói dối à?”

Trong nhà lúc nào cũng phải có một người mềm mỏng và một người cứng rắn, Bùi Thừa Nhiên rất thương bé, nhưng dù sao cũng là Alpha, khí thế mạnh mẽ có sẵn trong xương cốt khiến người khác không dám cãi lại.

Cốt Đóa buồn bã mím môi, vẫn muốn đấu tranh một lần cuối cùng, “Cha sắp tan làm rồi. Con có thể gọi điện thoại cho cha không ạ? Ba ơi, được không ba?”

Mễ Nam mềm lòng, không chịu đựng được con gái mình nũng nịu đủ kiểu như thế, chỉ có thể đưa điện thoại cho cô bé.

Cốt Đóa cầm điện thoại, nóng lòng gọi đến số điện thoại của “Ông xã”, rất nhanh cuộc gọi đã được kết nối, giọng nói trầm thấp của Bùi Thừa Nhiên truyền ra từ loa ngoài điện thoại.

“Nam Nam?”

“Cha ơi, là con nè!” Cốt Đóa nói to.

Bùi Thừa Nhiên: “Cốt Đóa à, sao vậy con?”

“Con với ba đang ở nhà bác và chú nhỏ!” Trước tiên Cốt Đóa báo tin mừng, “Chú nhỏ mang thai cục cưng nhỏ rồi ạ! Tận hai em luôn!”

Dư An bật cười vì giọng điệu của cô bé, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ.

Bùi Thừa Nhiên không hề bất ngờ tí nào, “Tốt quá, giờ cha qua đó.”

“Vậy khi nào qua ba nhớ mua chút hoa quả sấy nha, cái hộp màu nâu, bên trên có chú chim nhỏ màu đỏ ấy.” Có lẽ là được di truyền từ máu nghệ thuật của Mễ Nam, Cốt Đóa miêu tả màu sắc và hình vẽ rất chính xác, “Cái có vị chua chua á, chú nhỏ thích ăn lắm ạ.”

“Được.”

“Cha ơi còn có một chuyện nữa, ba không cho con ăn kẹo.” Giọng Cốt Đóa mềm đi, thương lượng một cách đáng thương, “Con ăn một viên cuối cùng được không ạ?”

Bùi Thừa Nhiên: “Không được, con sẽ bị sâu răng, đau lắm đấy.”

“Chỉ một viên thôi, một viên cuối cùng mà ạ.”

“Lần trước con ăn quá nhiều kẹo, viêm họng rồi phát sốt, uống rất nhiều thuốc đắng.” Bùi Thừa Nhiên nói, “Con quên rồi à?”

Cốt Đóa nhụt chí, “Vâng ạ, con biết rồi.”

Cô bé đưa điện thoại lại cho Mễ Nam, “Ba ơi, ba còn chuyện gì muốn nói với cha không ạ?”

“Hết rồi, con nói dùm ba cả rồi.” Mễ Nam trông thấy dáng vẻ bĩu môi xụ mặt của cô bé, buồn cười, “Con bảo cha con về nhanh lên, chúng ta cùng ăn cơm.”

Cốt Đóa không tình nguyện mà truyền lời lại cho cha bé, đợi ngắt điện thoại rồi, cô bé lại ôm Dư An nhõng nhẽo, giận dỗi.

Dư An buồn cười, dỗ dành bé, “Được rồi, đừng buồn nữa, nếu không được ăn kẹo, vậy mình ăn chút bánh ngọt nhé. Ăn vài miếng bánh ngọt chắc được mà đúng không?”

Cốt Đóa nhìn sang Mễ Nam: “Được không ạ?”

“Được, nhưng không được ăn quá nhiều.” Mễ Nam nói, “Đợi lát nữa là đến giờ cơm rồi.”

Cốt Đóa ò một tiếng, cuối cùng vẫn lấy một miếng bánh đậu xanh lên ăn, dáng vẻ giận đến mức sắp bốc khói đến nơi.

Dư An rất thương Cốt Đóa, không nhịn được thơm một cái lên trán bé.

Nửa tiếng sau, Bùi Thừa Nhiên mang đồ tới, hai nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, Dư An không thèm ăn, ngửi thấy mùi đồ ăn là buồn nôn, nhưng dù sao cũng phải ăn chút gì đó.

Cậu húp từng ngụm từng ngụm canh gà nhỏ, xong một ngụm canh thì ăn một miếng mứt hoa quả, vị chua chua át đi cảm giác nhờn nhợn buồn nôn.

Ăn cơm xong, Cốt Đóa ngồi một bên chơi với cún nhỏ, Mễ Nam nói một vài điều quan trọng cần chú ý trong lúc mang thai cho Dư An nghe, cũng giới thiệu cho cậu rất nhiều loại quần áo chất lượng tốt dành cho thai phu.

Trước khi đi, Cốt Đóa lưu luyến bịn rịn vẫy tay chào, “Chú nhỏ, chú phải cố gắng ăn nhiều cơm nha, cháu sẽ đến thăm chú thường xuyên.”

Dư An hôn hôn tay nhỏ non mềm của bé, “Chú biết rồi, bé Cốt Đóa đến chơi thường xuyên nhé, chú sẽ rất vui đó.”

Tiễn khách đi rồi, phòng khách trở nên yên tĩnh, Dư An hơi mệt mỏi, ngồi trên sô pha nghỉ ngơi, lại cầm hoa quả khô lên ăn.

“Thích đến vậy à?” Bùi Diệu ngồi bên cạnh bóp chân cho cậu.

“Vị ngon lắm.” Dư An đưa một miếng sang, “Anh cũng ăn thử đi.”

Bùi Diệu ăn miếng hoa quả sấy đã bị Dư An cắn hết nửa, vừa cho vào miệng đã nhăn nhó mặt mày, nhả ra không được, nuốt xuống cũng không xong.

Dư An bỗng dưng vui vẻ, biết mà còn cố ý hỏi, “Sao vậy?”

“Chua.” Rốt cuộc Bùi Diệu cũng không nuốt nổi, nhả ra khăn giấy rồi vứt đi.

“Ngon lắm mà. Anh lãng phí thức ăn quá đi.” Dư An lại lấy thêm một miếng, ăn rất ngon lành, ôm chú chó nhỏ trong tay.

“Thích thì ăn nhiều vào.” Bùi Diệu nhìn ra được cậu đã mệt mỏi lắm rồi, “Về phòng ngủ nhé?”

Dư An lắc đầu, ngáp một cái, “Không được, em phải đi tắm đã.”

Cậu thích sạch sẽ, mỗi ngày trước khi ngủ đều phải tắm, nếu không sẽ rất khó chịu.

Kể từ khi mang thai, việc tắm rửa đều là tự tay Bùi Diệu làm, lót một tấm thảm chống trượt thật dày, để Dư An ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ, không cần phải làm gì hết.

Trước đây là vì Dư An không thể tự đi đứng, nhưng hiện tại đã có thể đi lại rồi, Omega muộn màng nhận ra, xấu hổ, hỏi thăm dò, “Để em tự tắm nhé.”

Vừa nghe xong, Bùi Diệu liếc cậu một cái.

“…” Dư An ăn hết hoa quả sấy, vân vê chiếc cổ của Nữu Nữu, “Mày xem, cái tên này hung dữ quá đi thôi.”

Nữu Nữu quay một vòng, để lộ chiếc bụng hồng hồng trước mặt cậu.

Bùi Diệu xoa bóp đủ rồi, vào phòng tắm sắp xếp ghế ngồi, chỉnh độ ấm của nước, đưa cún nhỏ về ổ của nó rồi bế Dư An vào phòng tắm.

Nước chảy tí tách mang theo hơi ấm đã khiến phòng tắm trở nên mờ mịt trong hơi nước, Dư An đứng cạnh chiếc ghế gỗ nhỏ, cúi đầu nhìn Bùi Diệu đang quỳ xuống cởi quần cho mình.

Mảnh vải cotton mỏng manh rơi xuống, lộ ra đôi chân dài mảnh mai, ngón chân ngâm trong nước phiếm hồng.

Dư An ngồi xuống tự cởi áo cho mình, cả người trần truồng trong không khí ẩm ướt, cơ thể gầy gò có một vòng cung nho nhỏ ở bụng, khác biệt hoàn toàn với bộ ngực phẳng lì, rõ ràng là cơ thể của một thanh niên nhưng lại đang mang thai hai cục cưng trong bụng, toát ra sự dịu dàng của một người mẹ, ngay cả mùi hương pheromone của hoa trộn lẫn với gỗ đàn hương cũng khiến người say mê.

Bùi Diệu cầm vòi hoa sen lên thử độ ấm của nước, cảm thấy vừa đủ thì đưa sang hướng Dư An.

Cưới nhau ba năm, con cũng đã có rồi nhưng Dư An vẫn không thể chịu đựng được việc bị nhìn trần trụi, lần nào tắm rửa cũng rất xấu hổ, cụp mắt xuống không dám nhìn anh.

Trong không gian chật chội và khép kín, pheromone tản ra ào ạt, cộng thêm độ ẩm của hơi nước khiến hơi thở dần trở nên ướt át, ánh đèn dịu nhẹ cũng góp phần tạo nên bầu không khí mờ ám.

“Hình như lớn hơn chút rồi.” Bùi Diệu đột nhiên mở lời.

Dư An ừ một tiếng, đặt tay lên bụng, “Hai đứa nên bụng sẽ lớn nhanh hơn chút.”

“Anh không nói bụng em.”

Dư An khó hiểu ngẩng đầu lên, gặp phải ánh nhìn sâu thẳm của Alpha, đôi mắt đen nhánh tựa biển sâu nhìn không thấy đáy.

Cậu chợt phát hiện Bùi Diệu không hề nhìn mặt mình, tầm nhìn hạ xuống, dừng ở trên ngực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play