Cuộc sống của Dư An triệt để dời về chiếc giường ngủ, hoàn toàn không xuống khỏi giường, sáng tối cần rửa mặt và vệ sinh cá nhân đều là Bùi Diệu mang đồ đạc đến bên giường cho cậu, dùng chiếc thau nhỏ để đựng nước và kem đánh răng, nhổ bọt bên một thau khác, rửa mặt xong thì khăn lau đặt bên cạnh.
May mắn thay trước đây lúc nằm trên giường bệnh Dư An cũng từng được chăm sóc kiểu này rồi, không thì sẽ rất xấu hổ.
Lúc đi vệ sinh được Bùi Diệu ôm vào toilet, tắm rửa cũng vậy, ngồi trên chiếc ghế đẩu bằng gỗ nho nhỏ, để anh tắm cho, hai chân để mặc cho vô dụng giống như trước đây, hoàn toàn không đụng tới.
Cứ thế làm theo lời dặn của ông Khâu mà giữ thai, uống thuốc trung y, quả nhiên là không còn thấy máu nữa, mỗi ngày đều phải uống hết bát thuốc đắng nghét, khí sắc của Dư An tốt hơn qua từng ngày, ngay cả pheromone cũng ổn định hơn, hương hoa quỳnh nhàn nhạt dần trở nên nồng đậm hơn, hương hoa hòa với gỗ quấn quít khắp người.
Tình huống của thai nhi trở nên ổn định hơn, chỉ có điều mỗi ngày của Dư An đều trôi qua quá ư nhàm chán, luôn phải nằm trên giường, chuyện gì cũng chả làm được, không phải ăn thì là ngủ, thỉnh thoảng chơi điện thoại cũng sẽ bị dì giúp việc nhắc nhở tránh bức xạ, cậu không tránh được có chút buồn bã.
Vốn dĩ Bùi Diệu muốn làm việc tại nhà để chăm sóc Dư An, nhưng trước đây đã bàn với nhau về việc không nói chuyện có thai cho người ngoài, nên phải tránh bị ba mẹ Bùi hỏi đến lại không có lý do thích hợp.
Chính vì thế, Dư An đề nghị anh nên đi làm bình thường, chỉ có điều nếu thế thì mỗi lần cậu đi vệ sinh sẽ phiền phức hơn chút, Bùi Diệu mua một chiếc xe lăn điện mới giải quyết được vấn đề này.
Dư An ở trong phòng không có việc gì làm, có lẽ là do tác dụng của thuốc trung y ảnh hưởng, ngày nào cũng buồn ngủ, tinh thần cứ luôn uể oải, nhưng trái lại sắc mặt càng ngày càng tốt lên, hai má gầy ốm dần núng nính ngọt ngào hơn, đôi lúc đang ngủ rất ngon mà bị làm phiền cậu sẽ không vui.
“Làm gì đấy?”
Cuộc gọi video vừa kết nối, Bùi Diệu không thấy được mặt vợ mình, ánh đèn mờ tối, chỉ có thể thấy được một góc của chiếc gối đầu, giọng nói của Dư An vừa lười biếng vừa không vui.
“Ăn cơm chưa?” Bùi Diệu hỏi.
Dư An chậm chạp ừ một tiếng.
“Cầm điện thoại lên nào, anh không nhìn thấy em.”
Dư An không động đậy, “Vậy thì anh về nhà mà nhìn.”
Kiểu dỗi hờn này càng ngày càng xuất hiện thường xuyên hơn, Bùi Diệu hơi cong môi, “Anh muốn thấy ngay bây giờ.”
Dư An thiếu kiên nhẫn cầm điện thoại lên cao hơn, nửa khuôn mặt của cậu lọt vào ống kính, mắt vẫn đang còn nhắm.
Thị lực hoàn hảo của Alpha giúp Bùi Diệu nhìn thấy được một thứ khác trong màn hình, “Em đang ôm cái gì trong ngực đấy?”
Bên kia điện thoại yên tĩnh vài giây, Bùi Diệu trông thấy bộ quần áo không cẩn thận bị lộ ra lại được giấu đi nhanh gọn không một tiếng động.
“Có gì đâu.” Dư An nói.
Bùi Diệu hỏi: “Thật là không có gì à?”
Dư An mở mắt, nhìn người đàn ông áo quần chỉnh tề anh tuấn trong điện thoại, giọng nói nhỏ nhẹ, mang theo chút uể oải do vừa ngủ dậy, “Thật mà.”
Bùi Diệu lại nói, “Gần đây anh phát hiện áo sơ mi của anh đều nhăn nhúm hết cả.”
Dư An: “…”
“Có vài bộ vest thường mặc cũng bị như thế.” Bùi Diệu thấy rõ ánh mắt Dư An lấp lóe trốn tránh, giọng nói trở nên chậm rãi hơn, “Có phải anh quên đưa cho dì Trần giặt giúp rồi không nhỉ? Trên đó còn dính nước miếng của người nào đó đấy.”
“Không phải nước miếng!” Dư An phủ nhận, “Đó là nước hoa quả, em không cẩn thận làm đổ vài giọt thôi mà.”
Khóe môi Bùi Diệu cong nhẹ, cười mà không nói.
“…” Dư An không nói nên lời, giận dỗi úp điện thoại xuống giường.
Màn hình lúc này đã hoàn toàn tối đen, ngay cả hơi thở của cậu Bùi Diệu cũng không nghe thấy.
Bùi Diệu mở lời mang theo chút ý cười nhàn nhạt, “Không nhìn thấy được em.”
Bên kia vẫn im lặng như cũ.
Bùi Diệu nói, “Tức giận không tốt cho bé con đâu.”
Hiện tại hai chữ “bé con” là điểm yếu của Dư An, “Vậy mà anh còn chọc cho em giận?”
“Đã là người sắp làm ba rồi, lại trở nên nhỏ mọn thế à?” Bùi Diệu hỏi.
“Em cũng đâu có nhỏ mọn với người khác.” Dư An nói, “Anh mới nhỏ mọn đấy, pheromone cũng không thèm cho em.”
Omega đang mang thai cực kỳ ỷ lại vào mùi hương của Alpha, sẽ rất lưu luyến hương vị trên người đối phương, có người ngồi ngay bên cạnh chăm sóc là thoải mái nhất, nếu Alpha rời đi, Omega sẽ chạy đi lục lọi tìm kiếm quần áo còn vương lại mùi hương.
Bùi Diệu sớm đã phát hiện hành vi xây tổ của cậu, thế nên mới đề cập đến chuyện làm việc tại nhà, nhưng ai ngờ Dư An đang mang thai lại muốn diễn đến cùng, bắt anh đi làm cho bằng được, không cho phép để lộ tẩy, còn mình thì đáng thương hề hề nằm ở nhà ôm quần áo tìm cảm giác an toàn.
“Anh mà không cho pheromone thì trên quần áo chỉ còn mùi nước xả vải thôi đấy.” Bùi Diệu khá là bất lực với hành vi trả đũa của Dư An.
Dư An hứ nhẹ một tiếng, cũng không giấu diếm trốn tránh nữa, lấy đống quần áo bị giấu trong chăn ra, chui vào đó hít sâu một hơi.
Dù cậu chẳng nói gì, nhưng hành động đã rõ ràng hơn lời nói.
Bùi Diệu cứ thế mà ngắm nhìn Omega trong ống kính, lại nhắc tới lần nữa, “Tuần sau anh về nhà làm việc.”
Dư An không đồng ý, “Lỡ ba hỏi thì anh nói thế nào?’
“Thì nói sức khỏe anh không ổn.”
Dư An nâng mắt lên nhìn anh, hoài nghi, “Anh?”
Cơ thể Alpha khỏe mạnh, trước giờ ít khi cảm mạo hay sinh bệnh, tế bào hoạt động liên tục, dù có năm ngày ba tật cũng sẽ khỏe lại rất nhanh, kiểu sức khỏe “không ổn” mà ảnh hưởng được đến cả việc đi làm thì hẳn phải là vấn đề lớn không thể xem nhẹ mới đúng.
Trông Bùi Diệu vai rộng eo thon chân lại dài thế thôi, vừa cởi quần áo đã thấy rõ cơ bắp căng chặt khỏe mạnh, cơ bụng từng khối từng khối rõ ràng, pheromone vừa cao cấp vừa nồng đậm, bá đạo lại ác liệt, nhìn không ra được chỗ nào không ổn.
Khuôn mặt Bùi Diệu không biểu tình, lại rất trịnh trọng, rõ ràng là không tìm ra lý do gì thích hợp, dứt khoát nói dối không chớp mắt.
Dư An phì cười, “Hay là thôi đi, còn không bằng anh bảo sức khỏe em không tốt nên phải chăm sóc em, thế còn có sức thuyết phục hơn.”
Bùi Diệu cau mày, “Loại chuyện này không được tùy tiện nói.”
“Đúng đúng.” Dư An hiện tại thà tin còn hơn là không tin, “Phỉ phui cái mồm, sức khỏe của em tốt lắm.”
Trò chuyện một lúc tinh thần Dư An đã trở nên tốt hơn, vươn tay vén rèm cửa sổ ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, trong phòng trở nên sáng hơn, khiến gương mặt cậu trên màn hình càng thêm rõ ràng hơn.
Khoảng thời gian này cậu được tẩm bổ đủ thứ, được nuôi như chú heo nhỏ, lại không cần phải di chuyển, đường quai hàm có da có thịt hơn chút, càng thêm xinh đẹp.
Lúc này cậu đang ăn trái cây, dì giúp việc chuẩn bị sẵn nho xanh để bên bàn cạnh giường, cậu vừa tỉnh dậy là có thể ăn ngay, quả vừa to vừa ngọt lại không có hạt, Dư An ăn đến hai má phồng lên phúng phính như bé sóc đang giấu thức ăn trong miệng.
“Ngon không?” Bùi Diệu bắt đầu làm việc, đặt điện thoại sang một bên.
Dư An ậm ờ, “Ừm, cũng ngọt lắm, để em giữ cho anh một ít.”
Bùi Diệu xem tài liệu nhưng vẫn chịu khó trả lời, “Không cần, thích thì ăn nhiều chút, nhân lúc còn chưa bị nôn nghén.”
“Lúc trước em nghe Mễ Nam nói suốt thai kỳ cậu ấy không hề nôn nghén.” Dư An nói, “Mong là em cũng được giống thế.”
“Ừ, vậy là tốt nhất.”
Dư An nhận ra Bùi Diệu rất bận, nhưng lại tùy hứng không muốn ngắt điện thoại, “Có làm phiền anh không?”
“Không đâu.” Bùi Diệu ngước mắt lên nhìn cậu, “Anh có thể làm nhiều việc cùng lúc.”
Dư An cười lên, tâm trạng rất tốt, lại ăn thêm vài quả nho nữa.
Nhưng dù sao công việc của Bùi Diệu cũng rất nhiều, mở họp là chuyện thường xuyên, dù cho trong lòng anh rất nhớ Dư An cũng không thể trò chuyện mọi lúc, hơn nữa anh đang chuẩn bị sẵn sàng để về nhà làm việc, những chuyện có thể xử lý trước đều được đẩy lên làm cho xong.
Thế nên phần lớn thời gian đều là Dư An ở nhà một mình, tuy rằng có dì giúp việc trông nom, nhưng dù sao cũng không thân được như chồng mình.
Lại qua vài ngày, Dư An nửa mê nửa tỉnh bị Alpha hôn đến tỉnh giấc, mùi đàn hương nồng nàn hòa với hương hoa thơm ngát bao vây quanh cậu, cái ôm quen thuộc bao trùm khắp người, đây là cảm giác an toàn mà quần áo không thể bì kịp.
“Ưm…” Dư An phát ra một âm mũi thoải mái, quấn lấy cổ người đàn ông, mơ màng mở mắt ra, “Về rồi à?”
Bùi Diệu nhéo nhéo mặt cậu, “Có quà cho em này.”
Dư An tỉnh táo lại vài phần, “Gì vậy?”
Một vật lông xù cọ xát bên gò má, đồng thời cậu ngửi được một mùi hương thơm ngát ----- một mảng lông trắng như tuyết, đôi mắt to tròn sáng ngời, bé nhỏ như quả cầu bằng lông, đang lăn qua lộn lại trên chiếc giường tràn đầy hương hoa.
Một chú chó Phốc sóc đáng yêu xinh đẹp chui vào lòng Dư An, rùng mình run rẩy bộ lông lòa xòa trong mùi hương hoa quỳnh thơm ngát.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT