Vân Tế Thương cho ta một lệnh bài, cho phép ta vào doanh điều binh.
Lần đầu tiên.
Khó tránh khỏi hồi hộp.
Ta vẫn làm theo cách mà các thầy dạy trong quân, phái vài nhóm thám báo ra ngoài, sắp xếp lại tin tức họ báo về, xin hai trăm người từ Vân Tế Thương, chặt cây chặn đường, lăn đá chắn dòng.
Lợi dụng điểm yếu đám cướp không quen địa hình vùng này, xua thú chạy rừng, tạo ra ảo giác hỗn loạn.
Lại bảo quân sĩ tình nguyện giả làm người già trong rừng, chỉ đường cho đám người đó, lừa bọn họ đến nơi hoang dã không chỗ trốn.
Lúc này ta mới dẫn hai trăm quân sĩ bao vây lên.
May mà số người của họ vốn không nhiều, thấy ta ra, tên đại hán thô kệch cầm đầu lại không coi ai ra gì mà đánh giá ta.
“Tiểu nương tử ngươi không ở nhà thêu hoa, đến chiến trường của nam nhân làm gì? Chẳng lẽ muốn tự tiến cử mình, cùng đại gia quay về làm áp trại phu nhân?”
Ta không để ý.
Dương cung rút tên, chỉ về phía hắn.
Hắn không thèm để ý cười lớn.
Rất khinh miệt.
Còn thanh niên sáng láng như trăng bên cạnh hắn, lại vẫn luôn thích thú nhìn ta:
“Bẫy đường này là ngươi đặt?”
Đại hán tiếp lời:
“Vớ vẩn! Dựa vào một nữ tử nhỏ bé như nàng, có thể nhúng tay vào chuyện của nam nhân sao?”
Thanh niên không để ý, vẫn nhìn ta.
Ta nói:
“Binh giả, mưu lược mà thôi, các ngươi nếu bớt vài phần nghi ngờ, thêm vài phần can đảm, đã không đến nỗi rơi vào đây.”
Thanh niên mỉm cười nhìn ta.
Một lát mới thu lại ánh mắt, lạnh lùng, khinh bỉ liếc đại hán bên cạnh.
Đại hán nổi giận:
“Nhìn cái gì! Nếu thật nghe lời ngươi, chẳng lẽ chắc chắn có thể thoát ra?”
Lời còn chưa dứt.
Hắn đã bị ta b.ắ.n tên qua tai cắt đứt lời.
“Hoặc là đầu hàng, hoặc đừng trách ta vô tình.”
19
Tên đại hán đó đương nhiên không chịu thừa nhận bại dưới tay một nữ tử như ta.
Lại không chịu tự mình xông lên, bèn ra lệnh cho thanh niên:
“Ngươi đi! Ngươi không phải luôn tự phụ tài b.ắ.n cung cưỡi ngựa thành thạo, nếu không đánh thắng nữ tử này, từ nay đừng ngồi ghế trong trại của ta nữa!”
Thanh niên cũng không tranh cãi với hắn, cầm thương ra khỏi hàng.
Hàn quang chỉ về phía ta, hắn không giống như muốn đến ứng chiến, mà cười vui vẻ như trò chơi:
“Có nguyện ý giao đấu không?”
Đã ứng thì ứng.
Ta cũng không nói nhiều với hắn, cầm thương thúc ngựa giao chiến cùng hắn.
Vân Tế Thương từng nói.
Ưu thế của ta từ trước đến nay là tốc chiến tốc thắng.
Lúc đầu giao chiến, hắn còn mấy phần đùa cợt. Cho đến khi quấn lấy nhau một chỗ, lúc ta bổ một thương xuống, hổ khẩu run rẩy mới khiến hắn nghiêm túc vài phần.
Qua lại mấy chục chiêu.
Khi hai cây thương quấn lấy nhau, hắn cuối cùng có cơ hội khóa cây thương của ta.
Một mặt đầy vui mừng.
“Thương của Vân gia? Đây là địa bàn của Vân Tế Thương?”
Ta hoàn toàn không đáp.
Dùng sức bẻ gãy sự kìm kẹp của hắn, liên tiếp đ.â.m tới, cho đến khi tìm được một kẽ hở, một thương ép đến yết hầu hắn.
Hắn hơi ngả ra sau, may mắn tránh được.
Nửa giương trường thương, tiện tay ném đi, giơ hai tay lên, mỉm cười nói với ta:
“Ta thua rồi.”
Tên đại hán đi cùng hắn giận đến mức trên ngựa chửi ầm lên.
Thúc giục muốn nhanh đi.
Lại bị quân sĩ ta sắp xếp từ trước bao vây.
Cả thanh niên đó cũng bị trói cùng.
Dọc đường, thanh niên không có chút dấu hiệu phản kháng nào.
Ngược lại cười đùa vui vẻ, đuổi theo hỏi ta đầy phấn khích:
“Này! Ta tên là Thời Kính, ngươi tên gì?”
20