Hôm nay có dự định gì không?" Triệu Quốc Cương mang điểm tâm qua.

Diêu Viễn đi pha trà, lấy đĩa đựng bánh cuốn với sủi cảo tôm, cậu nói, "Không, đánh gôn với ba nhé?"

Triệu Quốc Cương châm trà cho Diêu Viễn hỏi, "Con muốn đi đánh gôn à?"

Diêu Viễn mệt nhất là Triệu Quốc Cương lần nào có mục đích gì cũng chẳng chịu nói rõ, cậu quá hiểu tính ông, chắc chắn là có kế hoạch gì rồi. Bản thân Diêu Viễn cũng chẳng có ý định gì, bèn hỏi thẳng luôn, "Rốt cuộc là ba qua đây làm chi?"

Triệu Quốc Cương đáp, "Định đi Hồng Kông, mua chút đồ."

"Đúng lúc đó." Diêu Viễn nói, "Đi chung nhé, con cũng muốn dạo phố mua sắm."

Diêu Viễn cầm theo giấy thông hành Hồng Kông - Ma Cao, mang rác đi vứt, rồi quá quan qua La Hồ với Triệu Quốc Cương. Hôm nay Triệu Quốc Cương không lái xe, chỉ xách theo một cái túi, bảo là muốn tự đi lại cho khỏe, hai cha con ngồi tàu điện ngầm, qua cửa khẩu Hồng Kông.

Diêu Viễn mở một tệp văn kiện ra nói, "Trước tiên đi tới Thượng Thủy Plaza cái đã, kế đó qua vịnh Đồng La với Tiêm Sa Chủy."

"Con muốn mua những món này à?" Tiếng Quảng của Triệu Quốc Cương không chuẩn hoàn toàn, còn lơ lớ tiếng Quan Thoại.

Diêu Viễn lại sinh ra và lớn lên ở Thâm Quyến, nói tiếng Quảng vô cùng lưu loát.

"Kiếm tiền." Diêu Viễn qua cửa khẩu xong, cảm thấy nói chuyện với ba mình mà phải tự động chuyển sang tiếng Quảng thật kì cục, "Anh con đi làm rồi, con không thể ngồi chơi xơi nước được, con định mở một shop bán hàng online, đi thăm dò giá cả cái đã."

Trước đấy cậu đã tìm hiểu những mặt hàng bán chạy, như là sữa bột, mỹ phẩm trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da, thuốc cho em bé...

Triệu Quốc Cương trầm ngâm không nói gì, Diêu Viễn lấy làm đắc ý, nghĩ bụng giờ cổ phiếu của ba sụt giảm, công ty lại không kinh doanh được, lần này chắc chắn ba đấu không lại con rồi, bèn thừa thắng xông lên, "Cổ phiếu dầu mỏ của ba sao rồi?"

Triệu Quốc Cương cười cười, không nói gì, lắc đầu.

Đoàn tàu dừng lại trước Thượng Thủy Plaza, mọi người xung quanh đều kéo vali du lịch, du khách nội địa qua đây mua sắm, toàn kéo theo vali rỗng, mua cho đầy túi rồi quay về, một người có thể xách được mấy hộp sữa bột, một hộp có thể kiếm từ năm sáu chục đến hơn một trăm đồng tiền lời.

Triệu Quốc Cương nói, "Thị trường hàng xách tay có thể kiếm được bao nhiêu tiền?"

Diêu Viễn tiện miệng đáp, "Một người bảo, mỗi tháng có thể kiếm được mấy nghìn, có điều con không định đích thân làm, tính thuê nhân viên..."

Triệu Quốc Cương không tán đồng, "Lợi nhuận quá thấp." Diêu Viễn, "Lợi nhuận thấp ư?"

Triệu Quốc Cương không đáp.

Diêu Viễn cầm một xấp tờ quảng cáo, nổi khùng la lên, "Vậy mà còn chê lợi nhuận thấp!? Ba cho con biết bây giờ làm cải gì mới đào ra lợi nhuận cao đi! Hay ba chỉ biết nói thôi!"

Triệu Quốc Cương không cãi nhau với cậu, cười nhìn sữa bột, hai người đẩy xe đi qua các quầy hàng, Diêu Viễn nói, "Ba thừa nhận đi, mình già rồi, đây không còn là thời của các ông nữa đâu. Ba tưởng đây còn là chốn vàng rải nơi nơi đấy phỏng."

Triệu Quốc Cương nghĩ một chốc rồi đáp, "Văn phòng bên Viễn Khang các con đang thuê ấy, không phải chưa cho thuê lại sao?"

"Vậy thì sao?" Diêu Viễn bất mãn vặc lại.

Triệu Quốc Cương nói, "Ba định qua một thời gian nữa, thuê hết một lượt tầng mười lăm mười sáu mười bảy, mở một trung tâm thể hình."

Diêu Viễn, "..."

Triệu Quốc Cương, "Không hiểu à?"

Diêu Viễn, "Lắp đặt một trung tâm thể hình tốn bộn ấy, rẻ nhất cũng phải một hai triệu gì đó, còn phải mời huấn luyện viên thể hình, có thể kiếm được bao nhiêu chứ? Ba hồ đồ rồi hả?"

Triệu Quốc Cương kiên nhẫn giải thích, "Sửa sang cho chỉn chu, thêm thảm trải sàn, giấy dán tường, cửa sổ, dọn dẹp một chút là đưa vào sử dụng được rồi, thiết bị tập luyện mới tốn nhiều tiền, cho nên giờ ba đang băn khoăn, có nên bán hết luôn số cổ phiếu còn lại không?"

Diêu Viễn hỏi, "Mở trung tâm thể hình có kiếm được tiền không?"

Triệu Quốc Cương nói, "Bản thân trung tâm thể hình không kiếm được tiền, có điều con quên một chuyện, Bảo Bảo à, trung tâm thể hình có thể giúp con hút tiền, cái này không tệ chút nào đâu. Kêu gọi khách hàng làm thẻ thành viên, một

năm mấy ngàn thẻ hội viên, một trăm người là vài trăm ngàn, có nghìn người là có mấy triệu, nghĩ thử đi, một triệu phí hội viên, vài bữa là nằm trong tay con..."

Khóe miệng Diêu Viễn co giựt, Triệu Quốc Cương lại nói tiếp, "Thẻ hội viên vốn dĩ chỉ là một thủ đoạn gom vốn, chỉ cần con né được thuế thu nhập doanh nghiệp hợp lý, có được số tiền đó trong tay rồi, cũng đủ để làm rất nhiều chuyện. Ba định kêu dì Thư con nhờ người ta làm cái chứng nhận thất nghiệp, được ưu đãi thuế suất, mấy chục phần trăm thuế thu nhập doanh nghiệp giảm còn có ba phần trăm..."

Diêu Viễn, "..."

"Vậy làm sao ba kéo được lắm khách hàng thế?" Diêu Viễn đặt câu hỏi, "Một nghìn khách hàng, lẽ nào ba định đi phát tờ rơi ngoài đường à?"

Triệu Quốc Cương nghĩ một chút rồi giải đáp, "Không ít ngân hàng và bên môi giới, câu lạc bộ, bọn họ hay tặng thẻ thành viên trung tâm thể hình cho khách. Giờ mình liên hệ với mấy tay quản lí bên đó, đối xử ân cần với họ, để lúc bọn họ tặng quà thì lấy thẻ thành viên bên mình ra tặng, thẻ năm quá mắc thì mình có thể làm thẻ quý hoặc thẻ tháng, một hai nghìn cho khách hàng cũng chỉ là món quà nhỏ. Còn nữa, chừng nào bên phía chính phủ phân phát gì đấy cũng có thể dùng cái này..."

Diêu Viễn trợn tròn mắt.

"Nhưng mà tận một nghìn khách hàng, ba tầng lầu làm sao chứa vừa." Diêu Viễn kêu lên.

Triệu Quốc Cương, "Con không nói huấn luyện viên thể hình hẹn thời gian riêng với bọn họ được à?"

Đầu óc Diêu Viễn trống rỗng.

Triệu Quốc Cương nhìn xấp tờ quảng cáo trong tay

Diêu Viễn, "Dì con cũng muốn mua loại sữa dưỡng thể này, đến gian hàng đó xem đi... giờ thứ mọi người thiếu nhất là tiền, mấy triệu là có thể đầu tư công ty rồi, làm gì cũng ngon cả. Tại sao lại có nhiều trung tâm thể hình, thẩm mỹ viện xa xỉ đến vậy? Thực tế đều là thủ đoạn gom vốn, đám ông chủ đều dùng để kinh doanh cái khác, ví dụ như đem tiền hội viên đi cho vay nặng lãi..."

Diêu Viễn rốt cuộc đã sáng mắt ra rồi, cái gì mà kinh tế suy thoái, tài chính biến động, trong mắt Triệu Quốc Cương chẳng là cái quái gì cả, chẳng qua ông ấy lười, không muốn đụng tay vào làm thôi. Nếu thật sự thiếu tiền, dưới cao ốc lắp một cái quầy, trong thang máy treo vài cái bảng, dán vài cái pano quảng cáo bằng kính hữu cơ, giả bộ sửa sang lại ba tầng lầu, là có thể cầm một cọc thẻ hội viên đi lừa tiền thiên hạ rồi.

"Vậy ba..." Diêu Viễn nói, " Kiếm được mối bán rồi à?"

Triệu Quốc Cương bảo, "Tìm người hợp tác có gì là khó? m thầm dùng một bữa cơm chung, nhét phong bì được thì nhét, chê tiền ít thì lôi kéo họ nhập cổ phần. Cốt yếu là con có hứng thú làm vụ này không thôi."

Diêu Viễn bị Triệu Quốc Cương đâm chọt một câu như thế, ý nghĩ duy nhất trong đầu là ném hết toàn bộ đống hàng mua hộ này vào sọt rác. Mỗi lần so sánh với Triệu Quốc Cương, bản thân cậu hệt như một đứa bán ve chai.

Diêu Viễn, "Con... ba cần bao nhiêu tiền?"

Triệu Quốc Cương nói, "Cũng phải hai ba triệu, gần đây ba mới bắt đầu cân nhắc thôi, còn chưa lập dự toán nữa, con có ý kiến gì hay, có thể gọi điện cho ba."

Diêu Viễn hết biết nói gì, trước đó cậu định thứ phương án tự mình đi mua hộ hàng trên Taobao, giai đoạn đầu một tháng kiếm hai ba chục ngàn đã là không tệ rồi, chưa kể trước sợ khách hàng xảo quyệt sau sợ bị hải quan túm cổ buôn lậu nữa.

Mỗi lần cậu nghĩ ra cái gì để khoe khoang với Triệu Quốc Cương, là lại bị đả kích bầm dập cả người.

Thiệt tình là cậu ghét Triệu Quốc Cương kinh dị, không muốn đi chơi với ông chút nào hết.

Triệu Quốc Cương mua một đống đồ, gồm có mỹ phẩm cho Thư Nghiên, sữa dê cho thằng bé, rồi cả thuốc tăng cường sức khỏe cho ông.

Diêu Viễn buồn bực ấm ức, nhưng rốt cuộc vẫn ghi chép đầy đủ giá cả các mặt hàng mình đã lưu ý, sắn mua thuốc bổ cho Đàm Duệ Khang uống.

Triệu Quốc Cương hỏi, "Loại thuốc bổ này có công dụng tráng dương, con mua cho ai uống vậy?"

Diêu Viễn, "Con... mua cho anh con, mà công dụng chính của nó cũng có phải tráng dương đâu, chỉ tăng cường sức khỏe thôi mà."

Triệu Quốc Cương bảo, "Thuốc này dùng cho đàn ông ba mươi tuổi kết hôn rồi mới uống, bọn con có đứa nào cưới đâu, chưa cần uống cái này."

Diêu Viễn đối đế, "Ờ phải, con còn mua hộ cho Trương Chấn với Lâm Tử Ba nữa." Nói rồi ném thêm hai hộp vào trong xe đẩy.

Triệu Quốc Cương không nghi ngờ gì, ông sực nhớ ra một việc, "Bảo Bảo, con còn nhớ bác Thiệu không?"

Diêu Viễn nói, "Nhớ, người Liêu Ninh phải không, ông ấy là đồng hương bên ngành bảo an chuyên bán cửa chống trộm."

Triệu Quốc Cương nói, "Cô cháu ngoại của ông ấy khá lắm đó, ông ta muốn sắp xếp cho bọn con gặp mặt."

Xem mắt!

Xem mắt tới rồi, cuối cùng cũng tới. Diêu Viễn chờ đợi vụ này lâu rồi. Diêu Viễn hỏi, "Đẹp không?"

Triệu Quốc Cương, "..."

Lần trước Triệu Quốc Cương nói "Đẹp" thì Diêu Viễn bảo "Không cần", nói "Không đẹp nhưng có khí chất" thì Diêu Viễn lại bảo "Thế càng không cần", Triệu Quốc Cương cũng chẳng biết đáp thế nào nữa.

"Rốt cuộc là con thích một cô gái như thế nào?" Triệu Quốc Cương đơn giản hỏi thắng.

Diêu Viễn đáp, "Gặp thì gặp, có đi cũng chẳng mất miếng thịt nào, nhưng ba đừng có đi cùng nhé. Đợi bao giờ lại thêm một em gái mê ba, lại hại ba về nhà bị bà vợ cào mặt..."

Mối quan hệ của Đàm Duệ Khang, Triệu Diêu Viễn và Triệu Quốc Cương đã thành một vòng tuần hoàn cố định. Đàm Duệ Khang nằm cuối chuỗi thức ăn trong vấn đề tình cảm, cơ bản là những cô gái thích anh nhìn thấy Diêu Viễn đều chạy theo cậu, còn chỉ số quyến rũ của Triệu Quốc Cương lại ăn đứt Diêu Viễn.

Triệu Quốc Cương ở cửa khẩu thì có bạn gọi điện đến, Diêu Viễn lại bảo gần đây bận lắm, ít nhất một tuần nữa hắng nói sau.

"Cũng được, tùy con." Triệu Quốc Cương nói, "Cho con số điện thoại này, rảnh thì gọi cho Tư Kỳ."

Hai cha con quá cảnh xong, ai về nhà nấy, Diêu Viễn sớm đã nung nấu chuyện này trong đầu, lần này phải mượn cơ hội báo thù rửa hận cho hả mới được. Đương nhiên không có chuyện kết hôn che mắt, chỉ cần mời cô kia ăn bữa cơm, rồi nói với Triệu Quốc Cương là không hợp. Về nhà lại giăng sắn cái bẩy, kích động Đàm Duệ Khang một phen, coi có kích thích chết anh ta hay không.

Diêu Viễn giăng một loạt bẫy hết sức tinh vi, chỉ chờ Đàm Duệ Khang nhảy vào. Cậu lấy một mớ thuốc bổ nhập khẩu toàn tiếng Anh ra dụ Đàm Duệ Khang uống, dù sao uống vào mới có sức làm việc, chỉ là đổi một viên uống buổi tối sang uống buổi sáng trước khi ra khỏi nhà thôi.

Đàm Duệ Khang cũng chẳng nghi ngờ gì, cậu cho uống thì uống, kết quả là sáng dậy vẫn còn quấn lấy Diêu Viên mãi, mặt đỏ bừng bừng, chỉ muốn ôm hôn cậu.

Cuối xuân, trời nóng dần lên, hơi nóng hun con người bức bối, luôn muốn được xả ra, Diêu Viễn cho dù có ôm hôn thế nào cũng cảm thấy không đủ, thành ra ngày nào Đàm Duệ Khang đi làm cũng trong trạng thái mệt rũ rượi.

[Hôm nay phải tăng ca suốt đêm để khảo sát máy móc, em ăn cơm đi nhé, mai là có thể nghỉ xả hơi ba ngày rồi, yêu em.]

Diêu Viễn nhắn lại, [Ờ.]

Đàm Duệ Khang lập tức nhắn qua, [Giận à? Đừng giận mà, em đang làm gì thế? Ăn cơm chiều chưa?]

Diêu Viễn ném điện thoại qua một bên đi tắm, tắm xong đi ra không tiếp chục cuộc điện thoại, điện thoại bàn trong nhà réo như điên.

"Không có!" Diêu Viễn hét, "Em đi tắm!"

Đàm Duệ Khang cười bảo, "Mai là được thả rồi, anh ở nhà với em ba ngày." Diêu Viễn đáp, "Ừ, chờ anh."

Đàm Duệ Khang hứa, "Lần này nhất định không tăng ca nữa." Diêu Viễn, "Tốt, yêu anh."

Đàm Duệ Khang cúp máy, Diêu Viễn ăn vớ vẩn cho qua bữa tối, mở hết cửa sổ tiếp đất và cửa sổ trong nhà bếp, gió xuân mát rượi luồn vào trong nhà, lướt qua phòng khách, đây là mùa dễ chịu nhất ở Thâm Quyến, không lạnh cũng chẳng nóng, không khí mang theo mùi cây cỏ xanh tươi.

Diêu Viễn nằm trên sô pha nghĩ ngợi, lục ra mấy thứ "nhạy cảm" hôm trước mua trên trang Watsons, lòng căng thẳng gì đâu.

Trái tim cậu đập loạn cào cào, cộng thêm tìm hiểu trên những trang đồng chí, hình như đều làm thế kia... có phải rất đau hay không?

Diêu Viễn muốn thử làm, nhưng lại cảm thấy ở nhà mà thử ba cái ấy thì cũng bậy bạ quá.

Cậu cất những món đồ đó vào trong tủ đầu giường, lăn lộn trên giường mãi ngủ không được, cho đến tận một giờ đêm, tinh thần vẫn rất đỗi hưng phấn.

Hai con mèo còn gọi tình nhau trên ban công, kêu đến độ con tim Diêu Viễn cũng rục rịch theo.

Dù sao ở nhà cũng chẳng ngủ được, thôi đi tìm Đàm Duệ Khang... Diêu Viễn thay đồ, khóa cửa xuống lầu.

Nửa đêm con đường vắng tanh, cả thành phố đang say giấc nồng, chỉ có ngọn đèn đường sáng trắng đêm, Diêu Viễn xuống taxi trả tiền, phòng nửa đêm gặp cướp, an ninh ở Thâm Quyền tốt, nơi làm việc của Đàm Duệ Khang nằm trong khu bảo thuế, cơ bản là không sợ loạn.

Tiếng brừm brừm vang lên trên lộ, một chiếc xe phóng vù qua.

Diêu Viễn nhìn quanh bên trong, cửa sắt lớn ngoài sân bãi bị khóa rồi, cậu đi một vòng, thử trèo qua lan can bên hông vào.

Tiếng máy móc vang lên từ bên trong phân xưởng hai tầng không lớn lắm, nhưng giữa màn đêm tĩnh mịch lại nghe rõ mồn một.

Ánh đèn vàng ấm áp soi sáng ngoài phòng trên tầng một, tiếng côn trùng trong bụi cỏ kêu rỉ rả, hè sắp về rồi.

Nhìn vào cửa sổ phòng mở ra, Diêu Viễn thấy Đàm Duệ Khang.

Đàm Duệ Khang quay mặt về hướng cửa sổ, nằm sấp trước bàn, tay trái để trần, tay phải đeo găng vải bố, không đội mũ bảo hộ, đồ bẩn thỉu đen nhem nhẻm, anh đang hết sức tập trung lắp ráp linh kiện gì đó.

"Này!" Diêu Viễn đột nhiên xuất hiện bên cửa sổ.

"Á!" Bên trong rầm rầm một trận, Đàm Duệ Khang giật mình ngã ngửa ra đằng sau.

Diêu Viễn phá lên cười, Đàm Duệ Khang luống cuống bò dậy, kêu lên, "Sao lại chạy đến đây!"

Diêu Viên nói, "Không ngủ được, nhớ anh, đến thăm anh, có mình anh trực thôi hả?"

Đàm Duệ Khang giục, "Vào mau."

Diêu Viễn đạp lên bệ cửa sổ đi vào, Đàm Duệ Khang ôm lấy cậu, đỡ cậu đáp xuống đất, thò đầu ra cửa sổ dòm quanh quất, xác định không có ai mới kéo rèm lại kín mít, hệt như đang họp mặt băng đảng ngầm nào đó vậy.

Phòng rất bé, chỉ có một cái bàn, cái ghế, với giường dây thép thấp tè, trên giường còn có một cái chăn cáu bẩn, cấp cho nhân viên trực nghỉ ngơi.

"Anh đang làm gì thế?" Diêu Viễn ngó quanh, đến chỗ để ngồi cũng chẳng có.

Đàm Duệ Khang đáp, "Đo số liệu, một tiếng đo một lần, cứ phải nhìn chăm chú miết."

Diêu Viễn thấy một cái bục dụng cụ đo lường, cậu biết đó là cái gì, máy chuyên dùng để đo độ dịch chuyển rung động, cần người kiểm soát hiệu điện thế.

Đàm Duệ Khang vươn tay ra ôm, Diêu Viễn tựa mông vào mép bàn, vòng tay qua ôm cổ anh, hai người ôm hôn nhau.

"Đồ hơi dơ." Đàm Duệ Khang nhận ra điều đó, anh cười bảo, "Về phải giặt sạch."

"Cái này là cái gì?" Diêu Viễn tò mò nhìn món đồ chơi mới nãy Đàm Duệ Khang vùi đầu lắp ráp, cười hỏi, "À, làm tặng em hử?"

"Ừ." Tay đeo găng vải bố của Đàm Duệ Khang cầm món đồ chơi lên, một món đồ trang trí bằng lò xo lên dây cót, phần dưới là một chậu hoa, mặt trên có nhiều bông hoa lò xò dán với bánh răng nhỏ, khoảng năm sáu đóa hoa.

"Chơi thế nào?" Diêu Viễn ngạc nhiên hỏi, "Dây cót dùng để làm gì?"

Cậu vẫn luôn ngưỡng mộ tay nghề thủ công của Đàm Duệ Khang, hồi còn đi học bao nhiêu lần thực hành Đàm Duệ Khang đều khiến cho cậu nể từ tận đáy lòng. Diêu Viễn biết Đàm Duệ Khang và mình ai cũng có sở trường riêng, kinh

doanh chỉ là sở trường của Diêu Viễn và là sở đoản của Đàm Duệ Khang, nếu cho con khỉ này theo nghề kỹ sư, biết đâu lại làm nên nghiệp lớn.

Hai người ôm ấp một hồi, Diêu Viễn nhìn hoa lò xo, ánh mắt chứa đầy vẻ kinh ngạc, Đàm Duệ Khang tủm tỉm nhìn vào mắt Diêu Viễn nói, "Chưa hoàn thiện đâu, lên dây cót thì những bông hoa này sẽ cử động, thích không?" Nói rồi lại hôn lên môi Diêu Viễn.

"Thích, anh cứ từ từ làm đi, không cần vội." Diêu Viễn bỏ bán thành phẩm xuống, lại nhìn chung quanh hỏi, "Máy móc ở bên ngoài à?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Ừ, chỗ này là phòng theo dõi."

Diêu Viễn ngồi xuống ghế xoay, Đàm Duệ Khang không có chỗ ngồi, nhìn trái ngó phải, bèn ngồi xuống giường hỏi, "Em mệt không? Ngủ ở đây nhé."

Diêu Viễn bèn qua giường ngồi với anh, lưng dựa tường, gió đêm xuân lay lắt tấm rèm cửa, thổi vào người rất đỗi khoan khoái.

Đàm Duệ Khang ôm vai Diêu Viễn, hai người không nói tiếng nào, chóp mũi cọ nhau, mặt Đàm Duệ Khang trông có vẻ ngố, Diêu Viễn vươn tay ra xoa mặt anh, mân mê bờ môi của anh, rồi ấn miệng anh chèm bẹp hệt như cái mỏ vịt.

Đàm Duệ Khang, "..."

Diêu Viễn không nhịn nổi cười như điên, Đàm Duệ Khang ngó qua máy đo, lại nhìn đồng hồ, vài phút sau máy đo kêu lên, Đàm Duệ Khang đứng dậy xoay núm, điều chỉnh điện áp rồi nói, "Xong rồi, lại đợi thêm một tiếng nữa, giờ có thể nghỉ ngơi."

"Vẫn phải trông à?" Diêu Viễn hỏi.

"Bốn mươi tám tiếng." Đàm Duệ Khang điều chỉnh máy móc xong, đi qua ôm cậu bảo, "Cách một giờ lại phải căn cứ số liệu điều chỉnh điện áp một lần, đo máy liên tục công việc mới có hiệu quả, số liệu tự động xuất ra."

Diêu Viễn ngáp một cái, Đàm Duệ Khang hỏi, "Lạnh không?"

Diêu Viễn lắc đầu, chiếc đèn treo khẽ khàng đung đưa, ánh sáng mờ ảo có cảm giác như đang ru ngủ, bộ đồ lao động trên người Đàm Duệ Khang cho cậu cảm giác dễ chịu, ở bên cạnh anh cậu bỗng thấy buồn ngủ.

Đàm Duệ Khang cũng khá mệt mỏi, anh đã không ngủ liên tục hai mươi tiếng đồng hồ rồi, hai người tựa vào nhau gà gật.

Diêu Viễn hôn Đàm Duệ Khang, tay vuốt cổ anh, chỗ nào cũng dính bụi bẩn, vuốt một lúc thì cởi cúc thứ hai ra.

Đàm Duệ Khang nghiêng người ôm cậu, hạ những nụ hôn nồng nhiệt lên mặt cậu, rồi nâng cằm cậu lên ngắm nghía tỉ mi, "Poko tiên sinh, ngài định làm gì đây? Sàm sỡ tôi hử?"

"Kiểm tra." Diêu Viễn đáp gọn, xong lại cởi thêm một cúc nữa, với tay vào trong áo Đàm Duệ Khang.

"Được rồi." Đàm Duệ Khang ngăn, "Về nhà giỡn tiếp." "Anh muốn không?" Diêu Viễn hỏi khẽ.

Đàm Duệ Khang nói, "Ở đây không được, dơ lắm, về nhà đi."

Diêu Viễn cúi đầu lần lần xuống dưới, Đàm Duệ Khang kêu lên, "Không không... đừng, bẩn!"

...

Đàm Duệ Khang thở ra một hơi dài sượt, mắt rã rời nhìn trần nhà, không ngừng thở dốc, tiếng rên nhè nhẹ vụt thoát khỏi miệng.

Diêu Viễn hỏi, "Anh dễ chịu không?"

Đàm Duệ Khang không biết nên phát biểu cảm nghĩ thế nào, dở khóc dở cười lấy khăn giấy lau cho cậu, Diêu Viễn liếm môi giật giật lông mày khiêu khích anh, hơi thở Đàm Duệ Khang thoáng nghẽn lại, anh bình tĩnh nhìn biểu cảm khêu gợi của Diêu Viễn, nhắm hai mắt lại, hôn cậu.

"Ưm..." Diêu Viễn bị nụ hôn ép nghẹt thở, hai người ôm nhau trên cái giường nhỏ, tiếng dây thép kêu lên kèn kẹt.

Đàm Duệ Khang nói, "Để anh giúp em nhé."

Diêu Viễn lập tức phản đối, "Không... em không muốn."

Tuy cậu đã khó chịu nãy giờ, nhưng cậu tuyệt đối không dám để Đàm Duệ Khang lặp lại hành động ban nãy của mình, cậu sợ anh sẽ có ác cảm sinh lý.

"Không sao đâu." Đàm Duệ Khang ấn Diêu Viễn xuống, "Cứ nằm yên đó cho anh."

"Không không! Thực sự không được mà!" Diêu Viễn rú lên, "Lần sau đi, đừng cởi!"

Đàm Duệ Khang cũng kêu lên, "Ai!"

Diêu Viễn van nài, "Em không muốn mà... thiệt đó.."

Diêu Viễn thực tình rất muốn, nhưng cậu không dám để Đàm Duệ Khang hành động, một là vì cậu xấu hổ, hai là sợ chướng ngại tâm lý của Đàm Duệ Khang, hai người nhìn nhau một chốc, Diêu Viễn nói, "Em đã tự xứ ở nhà rồi."

Đàm Duệ Khang, "..."

Diêu Viễn tiếp tục giải thích, "Em nhớ anh quá chịu không nổi, lấy chăn thay anh, thêm lần nữa là chết đó."

Đàm Duệ Khang phiền muộn, bất đắc dĩ nói, "Vậy giờ ôm em ngủ nhé?"

Diêu Viễn ừ, Đàm Duệ Khang tựa lưng vào tưởng, để Diêu Viễn ngồi vào giữa hai chân mình, tựa vào ngực anh, hai tay vòng qua eo cậu.

Đàm Duệ Khang nói, "Tiểu Viễn, anh yêu em."

"Ừa." Diêu Viễn đáp lời, "Em biết mà, anh lúc nào cũng yêu em."

Đàm Duệ Khang hôn cánh mũi Diêu Viễn, cúi đầu nói, "Hình như anh yêu em thật mất rồi, anh muốn em là của anh, anh muốn hôn em, muốn âu yếm em..."

Đáy lòng Diêu Viễn cồn cào dậy sóng, Đàm Duệ Khang mà lại nói những lời gợi tình đến thế ư!

Diêu Viễn gần như chìm đắm trong câu nói của Đàm Duệ Khang, cậu không thở nổi, từ đáy lòng dâng lên một thứ tình tự khó diễn đạt thành lời, hệt như một cơn rúng động chực chờ phá tan ràng buộc xông ra.

"Nói lại đi." Diêu Viễn lên tiếng, "Nói anh yêu em, em thích nghe... Mã Lưu, nói đi."

"Anh yêu em, Tiểu Viễn." Đàm Duệ Khang nhìn vào mắt cậu, mỉm cười, trong đôi mắt anh vẫn là thần thái quen thuộc.

Tim Diêu Viễn đập điên cuồng, cậu nói, "Hay là hôm nay về nhà, rồi mình làm tới cùng nhé."

Đàm Duệ Khang hơi ngẩn ra, rồi đáp luôn, "Ừ, được."

Diêu Viễn chẳng khác gì chiếm được một lời hẹn thiên trường địa cửu, cậu cười bảo, "Hứa rồi đấy nhé."

Đàm Duệ Khang gật đầu, hai người nhìn nhau một chốc, Đàm Duệ Khang nuốt nước bọt, dường như đang nghĩ đến chuyện sắp tới, trông có vẻ mất tự nhiên.

"Phải... chuẩn bị cái gì?" Đàm Duệ Khang hỏi, "Em có đau không?" Diêu Viễn đáp, "Không đâu, em sẽ chuẩn bị, ừm, mấy giờ anh về?"

Đàm Duệ Khang nhìn đồng hồ, suy nghĩ, còn bốn mươi phút nữa là phải đi chỉnh máy đo, đáp, "Năm tiếng nữa, tám giờ về."

"Ừm." Diêu Viễn có chút mỏi mệt, cậu tựa đầu vào ngực anh dặn, "Vậy chúng mình... về chung nhé."

Cậu ôm eo Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang quàng vai cậu, hai người cứ thế ôm nhau ngủ. Diêu Viễn một khi đã trầm trong giấc mộng rồi thì mệt đến không nhấc nổi người, mơ màng nghe tiếng chuông báo thức từ di động, réo vài cái thì im bặt, lại cảm giác được Đàm Duệ Khang đặt mình nằm ngay ngắn trên giường.

Tiếng bước chân rất êm ái, Đàm Duệ Khang đứng lên điều chỉnh máy móc, lát sau thì nằm xuống, ôm Diêu Viễn tiếp tục ngủ.

Thoắt ngủ thoắt tỉnh, mấy tiếng sau đó Diêu Viễn hoàn toàn ngủ sâu giấc, cho đến khi tiếng chuông báo thức réo rắt mãi không ngừng, Diêu Viễn mới choàng tinh, nhận ra trời sáng bảnh rồi, cửa mở, Đàm Duệ Khang đang nói chuyện với đồng nghiệp ngoài kia.

Diêu Viễn tắt di động, gục đầu xuống ngủ tiếp.

"Em trai em." Đàm Duệ Khang cười bảo, "Đến trực chung với em cho vui, bọn em về đây."

"Tiểu Viễn, dậy đi, về nhà ngủ tiếp." Giọng Đàm Duệ Khang rót bên tai.

Diêu Viễn ôm cổ anh, Đàm Duệ Khang ôm lấy, cậu loạng choạng cố đứng vững, vành mắt thâm đen, đi mới một bước đã khuyu xuống, Đàm Duệ Khang vội đỡ bảo, "Uống miếng nước."

Diêu Viễn, "Khục..."

Đàm Duệ Khang cười đỡ vai cậu, rời khỏi phân xưởng, ra ngoài ngồi xe về nhà.

Diêu Viễn lại gục đầu vào vai Đàm Duệ Khang tiếp tục ngủ, Đàm Duệ Khang ngáp vắn ngáp dài, anh cũng thấy buồn ngủ, hai người gà gật cho đến lúc tới nơi, ăn điểm tâm dưới lầu xong, Diêu Viễn về nhà đánh răng, không buồn tắm rửa, cởi quần áo lăn ngay ra giường. Đàm Duệ Khang thì đi tắm, rửa ráy xong, người còn phảng phất hương xà bông, chui vô chăn ôm cậu.

Không biết ngủ đến chập nào, Diêu Viễn khoan khoái duỗi eo, căn phòng tối hù, hôm nay lại còn là một ngày âm u, cơn mưa trút xuống ngoài cửa sổ, hệt như buổi đêm.

Trời mưa ngủ là sướng nhất, ngủ lâu đến mức Diêu Viễn mềm oặt cả người, Đàm Duệ Khang còn đang say mộng đẹp, đầu gác lên vai Diêu Viễn.

Diêu Viễn chỉnh lại tư thế ngủ cho anh, rồi ngắm nghía cơ thể người yêu, nghĩ xem sắp tới liệu có đau hay không... Diêu Viễn vừa căng thẳng lại chờ mong, còn len lỏi một chút sợ hãi, có khi nào đau chết hay không...

Mấy bữa nay ngày nào Diêu Viễn cũng cho Đàm Duệ Khang uống thuốc bổ, lại đang lúc xuân muộn, ắt hẳn anh khó kiểm soát được, lần nào ôm nhau một lúc cậu cũng cảm nhận được Đàm Duệ Khang có phản ứng.

Có điều con người Đàm Duệ Khang sống điều độ lành mạnh, chẳng bao giờ phóng túng quá mức, mà đàn ông như vậy thì thường rất khỏe mạnh sung sức.

Có nên tiếp tục làm tới cùng không, Diêu Viễn thoáng sợ sệt, hay chỉ như mọi khi là đủ rồi.

Song nếu không làm đến bước kế tiếp, Diêu Viễn vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó, tựa như chuyện ấy sẽ khiến cho mối quan hệ của họ thêm bền chặt, đôi bên không thể tách rời ra được nữa, đây là kiểu suy nghĩ gì thế nhỉ?

Cậu vừa nghĩ ngợi chuyện đó, vừa nhẹ nhàng mở ngăn kéo, lấy ra một cây thước, vén chăn lên, Đàm Duệ Khang nằm sải tay sải chân ngáy o o trên giường.

Diêu Viễn bèn kê thước ra đo chỗ mình muốn đo, 17.2 centimét.

Thước sắt lạnh lẽo khiến Đàm Duệ Khang tỉnh giấc, tiếng ngáy ngưng bặt, anh mở mắt ra.

Đàm Duệ Khang, "?" Diêu Viễn, "..."

Đàm Duệ Khang, "..."

Đàm Duệ Khang tỉnh giấc, túm lấy tay cậu, nghiêng người đè nghiến cậu xuống, cướp lấy cây thước, Diêu Viễn kêu lên, "Anh làm gì thế!"

Đăm Duệ Khang tỉnh bơ đáp, "Đo em."

Diêu Viễn lách mình trùm chăn che chắn, bị Đàm Duệ Khang xốc lên, Đàm Duệ Khang cười bảo, "Em đùa giỡn lưu manh với anh bao lần, giờ đến lượt anh."

Đàm Duệ Khang vung vẩy thước, đo Diêu Viễn, xấp xỉ 16 centimét, rồi dùng thước vỗ cậu một cái, Diêu Viễn không nhịn được "a" lên.

Diêu Viễn giật thước ném đi chỗ khác, Đàm Duệ Khang nằm sấp trên người cậu, nghiêng đầu ngắm cậu, nghiêm nghị nói, "Lần này không được vặn vẹo né tránh nữa."

Diêu Viễn đành phải nhắm hai mắt lại, phó mặc cho Đàm Duệ Khang hôn mình.

Đàm Duệ Khang hôn dịch xuống dưới, Diêu Viễn khoan khoái khép hờ mắt thở khe khẽ, anh từ tốn lặp lại hành động hôm qua Diêu Viễn làm với mình.

...

Đôi mắt Diêu Viễn rã rời, cậu cúi đầu nhìn Đàm Duệ Khang, anh mỉm cười với cậu, gương mặt anh tuấn cười lên trông thật đáng yêu.

Mặt Diêu Viễn lại đỏ bừng đến tận cố, cậu vuốt tóc Đàm Duệ Khang, anh ngồi dậy nằm áp lên người Diêu Viễn, nhay khẽ vai cậu.

"Anh à." Diêu Viễn nói nhỏ.

Đàm Duệ Khang ậm ừ đáp lời, ghé sát tai cậu thì thầm, "Chẳng phải em muốn làm đến cùng à?"

Diêu Viễn hỏi, "Làm gì cơ?"

Đàm Duệ Khang nói, "Em muốn làm hay không?"

Diêu Viễn rất muốn, nhưng lại khá sợ đau, hồi sau Đàm Duệ Khang nói, "Thử xem nhé."

Diêu Viễn,"Ừ, anh ngồi dậy đi."

Cậu để Đàm Duệ Khang ngồi dậy, lật người qua chân anh, bảo anh ngồi yên, rồi khuyu xuống kéo tủ đầu giường, lấy ra mấy thứ mình mua hôm trước.

Đàm Duệ Khang kêu lên, "Chuẩn bị đầy đủ thế, mua hồi nào vậy? Sao anh không biết gì hết?"

Diêu Viễn lắp bắp, "Mấy... mấy hôm trước, lại đây."

Cậu đeo vào cho Đàm Duệ Khang, bảo, "Em mua cỡ vừa... hình như hơi nhỏ thì phải."

"Cứ vậy rồi tới hả?" Đàm Duệ Khang hỏi.

"Thiếu cái này." Diêu Viễn lấy chai gel bôi trơn ra.

Đàm Duệ Khang xoa mặt cậu nói, "Xoay người qua, nào."

Diêu Viễn rất đỗi căng thẳng, đầu óc trỗng rỗng, cậu nói, "Anh làm đi."

Đàm Duệ Khang vừa thử tiến vào, Diêu Viễn cứng người lại, tóm lấy tay Đàm Duệ Khang. Cậu cảm thấy đau, suýt nữa là kêu ngừng lại, nhưng vẫn cắn răng dằn xuống, nghĩ bụng chỉ cần cố chịu một hồi là tốt rồi, chịu đựng chịu đựng.

"Đau không?" Đàm Duệ Khang hỏi khẽ, "Có phải đau lắm không?"

"Không... không sao." Diêu Viễn nói, "Anh đừng... đừng lo cho em, tiếp tục đi." Đàm Duệ Khang bảo, "Khó chịu thì ngừng, có phải rất khó chịu không?"

Diêu Viễn kêu, "Không sao đâu... tiếp đi, nào."

Đàm Duệ Khang vừa dấn tiếp, trong nháy mắt đó, trong đầu Diêu Viễn chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đau quá đi mất!!!

Diêu Viễn níu lấy tay Đàm Duệ Khang, mười ngón tay đan vào nhau, Đàm Duệ Khang nói, "Em thả lỏng đi."

"Ừ... ừ." Diêu Viễn khép mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng làm quen, rồi nói, "Tiếp tục đi."

"Đau thì anh ngừng lại một chút." Đàm Duệ Khang đề nghị.

"Được rồi mà." Diêu Viễn run rẩy, gắng sức bình ổn lại nhịp thở, cậu nói, "Em quen rồi."

Đàm Duệ Khang vừa cử động thì Diêu Viễn á lên một tiếng. Đàm Duệ Khang lập tức ngừng lại hỏi, "Đau à?"

Diêu Viễn đờ đẫn lắc đầu, bản thân cậu cũng không nói rõ được đây là cảm giác gì, tuy có đau, nhưng cũng không chỉ đơn thuần là đau, như lúc này đây hệt như giữa anh và cậu không còn một chút ngăn cách nào nữa, hoàn toàn khác với cảm giác lúc họ "giúp đỡ" lẫn nhau. Thứ tâm lý này càng góp phần tăng lên cảm giác sung sướng, Diêu Viễn không biết mô tả tâm trạng này thế nào, hơi thở dần gấp gáp hơn.

Đàm Duệ Khang ôm eo cậu, trái cổ anh khẽ giật giật, anh nhẫn nại rất khổ sở, nhưng lại sợ Diêu Viễn đau nên anh không dám lộn xộn, chỉ hỏi khẽ, "Còn đau nữa không?"

"Không đau, tiếp tục đi." Diêu Viễn rên khẽ, cậu nghiêng đầu, vươn tay qua sờ gương mặt nghiêng nghiêng của Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang nhìn cậu, hạ nụ hôn lên môi Diêu Viễn rồi bắt đầu tiến công.

"Ối!" Diêu Viễn run rẩy cả người, không nhịn được kêu lên. "Á!" Diêu Viễn khó khăn thở hồng hộc.

Đàm Duệ Khang ngừng ngay tức khắc, căng thẳng hỏi, "Đau à?" Diêu Viễn lắc đầu, Đàm Duệ Khang hỏi, "Vậy thì sao?"

Diêu Viễn đáp, "Em dễ chịu, tiếp đi."

Mặt Diêu Viễn ứng đỏ, đúng là dễ chịu thật!

"Thoải mái lắm à?" Đàm Duệ Khang khó tin cười hỏi lại. "Thật." Diêu Viễn nói, "Nữa đi, cảm giác thích lắm đó.." Đàm Duệ Khang nuốt nước bọt nói, "Ừ... để tiếp."

Thế nhưng chưa đầy vài phút sau, Đàm Duệ Khang đã ngừng lại.

"O?" Diêu Viễn mới cảm nhận được sung sướng, Đàm Duệ Khang đã xong mất rồi.

"Ừm." Đàm Duệ Khang cọ đầu vào cổ Diêu Viễn nói, "Xong rồi."

Diêu Viễn rớt nước mắt, xong rồi? Sao nhanh dữ vậy!? Mới bắt đầu có cảm giác thôi mà!

"Hồi trước... anh cũng vậy há?" Diêu Viễn nghĩ bụng, cái này gọi là "chưa đến chợ đã tiêu hết tiền" à, nhanh thế hèn chi ly dị cũng phải.

Đàm Duệ Khang nói, "Không, không." Diêu Viễn, "..."

Đàm Duệ Khang cười cười, mặt ứng hồng, anh bảo, "Đây là lần đầu tiên anh làm chuyện này."

Diêu Viễn, "Anh không làm với bà kia à?" Đàm Duệ Khang đáp, "Không."

Diêu Viễn nổi điên la lên, "Các người lấy nhau nửa năm trời, mà không làm gì hết hả!?"

Đàm Duệ Khang cười bảo, "Không có." Diêu Viễn kêu lên, "Làm sao có thể chứ!?"

Đàm Duệ Khang, "Thực tình không có mà, nào để anh giúp em nhé."

Diêu Viễn cũng chẳng còn tha thiết gì nữa, kéo chăn trùm lên cả hai, chui vào lòng Đàm Duệ Khang hỏi, "Sao trước đây anh không làm với cô ta?"

Đàm Duệ Khang cười tự trào bảo, "Thất bại lắm phải không? Em đừng hỏi nữa."

Diêu Viễn bèn kêu lên, "Không được! Khai thật ra! Em không ngờ anh là lần đầu tiên đó!"

Đàm Duệ Khang kể, "Hồi đó vốn định là kết hôn rồi mới làm chuyện vợ chồng, ừm, có một hôm định làm, thì cô ấy chủ động kể rằng hồi trước từng quen với vài người bạn trai... nghe vậy xong tự dưng anh hết muốn làm nữa..."

Diêu Viễn không nhịn được phá ra cười lăn lộn, Đàm Duệ Khang bảo, "Đừng cười nữa mà! Sau đó anh nghĩ, thôi chờ sau khi kiểm tra sức khỏe trước kết hôn hẳng làm, không "ăn cơm trước kẻng"."

Diêu Viễn hỏi tiếp, ""Vậy còn sau khi cưới?"

Đàm Duệ Khang nói, "Cưới xong tối nào về cô ta cũng giận dỗi, không cho anh đụng vào, rồi lại ở bên này mấy tháng trời. Sau ấy có mấy lần định làm, thì lại đúng ngày cô ấy "tới tháng", mỗi lần tới là một lần lâu, tâm trạng cũng khó chịu, không muốn cho anh ôm."

Diêu Viễn hỏi, "Còn sau nữa? Dọn qua bên nhà mới cũng chẳng làm gì luôn à?"

Đăm Duệ Khang bảo, "Dọn rồi vẫn cãi nhau, còn đòi ly hôn... làm gì còn tâm trạng. Thêm chuyện công ty, ngày nào cũng mệt mỏi, về nhà lại cãi nhau, nhấc không nổi người dậy."

Mặt Diêu Viễn hệt như đang nghe chuyện lạ có thật, tâm trạng chẳng khác gì trúng số độc đắc mười triệu, nghĩ bụng hồi xưa bán trà sữa tác hợp cho bao nhiêu lứa đôi đến thế, quả nhiên phải ráng tích đức mới gặp được may mắn, ông trời không bạc đãi mình...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play