Liên tiếp mấy ngày tivi đưa tin về động đất ở Tứ Xuyên, sau một tuần làm quốc tang, toàn bộ các trang mạng đổi hình nền đen xám, các chương trình trò chơi âm nhạc đều tạm ngưng phục vụ.

Cậu cảm nhận được mối quan hệ giữa Đàm Duệ Khang và Lê Thanh có biến hóa vi diệu, Đàm Duệ Khang về nhà không mang gì về cho Lê Thanh nữa, hai người họ dường như lâu lâu lại cãi nhau.

Diêu Viễn không lên mạng, chỉ ở nhà đọc sách, lúc Đàm Duệ Khang về nhà có vẻ uể oải, Diêu Viễn hỏi, "Sao thế? Đừng cãi nhau suốt nữa, tâm trạng không vui thì cứ nói ra đi."

Diêu Viễn nhìn Đàm Duệ Khang với vẻ mong đợi, Đàm Duệ Khang ngập ngừng kể, "Hồi trước Lê Thanh... từng quen bạn trai."

Diêu Viễn đáp, "Em còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm chứ." Đàm Duệ Khang bảo, "Cô ấy cũng chẳng phải lần đầu tiên."

Diêu Viễn kêu lên, "Chết tiệt, anh nói cái gì vậy! Bộ anh có ám ảnh về trinh tiết à? Chị ấy từng có bạn trai thì anh càng phải đối xử tốt với chị ấy, anh nghĩ xem, hồi trước chị ấy từng bị thằng khác tổn thương, chẳng nhẽ anh còn tính toán như vậy à?"

Đàm Duệ Khang sực hiểu ra điều gì đó, anh gật đầu nói, "Anh biết rồi, em à, em nói đúng."

Diêu Viễn cười cười, không nói gì nữa.

Thế nhưng Đàm Duệ Khang và Lê Thanh vẫn cứ cãi nhau, đôi khi chỉ vì một chuyện vặt vãnh, Lê Thanh không chịu được, kể lể với Diêu Viễn.

"Anh của em đó." Lê Thanh kể, "Nửa đêm còn ngáy ầm ầm, chị muốn ngủ cũng không được."

Diêu Viễn cười nói, "Hồi trước ổng không có vậy đâu, có lẽ do gần đây mệt mỏi quá thôi, chị hầm canh thiên ma xem có đỡ hơn chút nào không."

"Chị không biết hầm canh của người Quảng Đông tụi em." Lê Thanh nói, "Để học cái đã."

Qua vài ngày sau, Lê Thanh lại nói, "Em à, em rảnh thì nói với anh em một tiếng hộ chị."

Diêu Viễn hỏi, "Ổng lại làm gì nữa?"

Lê Thanh kể, "Tối chín giờ hơn còn chưa chịu về nhà, cũng chắng nói tiếng nào, gọi điện thoại cũng không bắt..."

Diêu Viễn nhớ đến tối qua Lâm Tử Ba xác định quan hệ với một cô gái, còn mời bọn họ ra bờ biển ăn đồ nướng, gọi điện hỏi Lê Thanh ăn không, Lê Thanh bảo ăn rồi, nên cậu không mang đồ ăn khuya về nữa.

Lê Thanh nói tiếp, "... Khó khăn lắm mới gọi được, toàn nghe tiếng đàn bà con gái cười giỡn."

Diêu Viễn trấn an, "Xã giao cả thôi, không bắt máy chắc là đang bận uống rượu, lúc anh ấy nhậu sẽ có thư kí lái xe đưa đón, chị cứ gọi thắng cho thư kí là được. Đi giao tế toàn vậy đấy, anh ấy muốn xin vay nên dùng cơm với bên quản lí ngân hàng, em cũng biết bà đó, xã giao hết đấy, chị dâu à, chị cứ an tâm."

Lê Thanh nói, "Người kinh doanh tại sao toàn là như vậy nhỉ, có phải bình thường còn hay đi xoa bóp tẩy trần gì đó không..."

Diêu Viễn nhìn sách xoay bút nói, "Phải, nhưng anh của em tuyệt đối không đi chơi gái đâu, chị yên tâm đi, cho dù đàn ông trong thiên hạ có tiền rồi sẽ sa đọa, anh ấy cũng tuyệt đối không chơi bời đâu."

Lê Thanh bảo, "Chị không nói anh ấy chơi gái, nhưng ảnh cứ không về suốt như vậy cũng không được, sáng bảy giờ đã ra khỏi nhà, tối mười một mười hai giờ mới về, hồi trước chị không nhận ra, anh ấy sao lại như thế chứ."

Diêu Viễn cười nói, "Ba em hồi trước cũng vậy thôi, tập quen là được, hơn nữa anh em tuần này cũng chỉ đi xã giao có ba ngày thôi, những bữa khác anh ấy đều về nhà ăn cơm tối mà."

Lê Thanh cằn nhằn, "Ăn bữa tối thôi mà điện thoại dồn dập, chị bảo thì ảnh nói đang kiếm tiền, anh ấy nghe lời em, em nói hộ chị vài lời đi."

Diêu Viễn đáp, "Ừ, chị đừng giận nữa."

Vài ngày sau, Diêu Viễn lại nghe tiếng hai người họ cãi nhau. Lê Thanh mở cửa phòng ra nói, "Em à, chị hỏi em..."

"Đừng kéo nó vào!" Đàm Duệ Khang cắt ngang, "Có chuyện gì thì nói với anh này."

Diêu Viễn khẽ cau mày bảo, "Sao thế? Không có gì đâu, chị nói đi." Đàm Duệ Khang gạt, "Không có gì hết, em đừng để ý cô ấy."

Lê Thanh kêu lên, "Tại sao lại không thể nói chứ?" Diêu Viễn, "Nói đi! Có vấn đề gì."

Đàm Duệ Khang ra hiệu cho Lê Thanh quay về phòng, Lê Thanh kêu, "Đàm Duệ Khang!"

Đàm Duệ Khang nói, "Em có về hay không?" Lê Thanh mặt hằm hằm quay ngoắt vô phòng.

Đàm Duệ Khang ngồi sô pha hút thuốc, Diêu Viễn không buồn để ý đến anh, tiếp tục đọc sách, hồi sau Đàm Duệ Khang hỏi, "Đang xem sách gì đó?"

"Rẽ trái, rẽ phải của Jimmy Liao." Diêu Viễn đáp, "Lần này lại cãi nhau vì vụ gì?"

Đàm Duệ Khang đáp, "Em cô ấy năm nay tốt nghiệp, muốn đến Thâm Quyến kiếm việc làm, trước hết định tìm một chỗ ở."

Diêu Viễn vừa nghe đã thấy đầu đau âm ỉ, cậu hỏi, "Em ruột à? Mướn một phòng cho cậu ta ở thôi, nhà của tụi mình nhỏ, đợi chừng nào chuyển sang nhà mới thì hắng mời cậu ta qua chơi."

Đàm Duệ Khang nói tiếp, "Anh cũng nghĩ vậy đó, cô ấy còn bảo có thể cho em mình đến công ty giúp đỡ hay không..."

Diêu Viễn gần như có thể đoán ra được hết thảy đầu đuôi ngọn ngành, cậu nói, "Chị dâu này, tự chị ấy không kiếm được việc sao?"

Đàm Duệ Khang không nói gì, Diêu Viễn nói tiếp, "Anh không muốn cho em chị ấy vô công ty mình phải không? Nếu muốn nuôi nhà người ta, anh nên làm người tốt đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây thiên, muốn bao bọc thì bao bọc, muốn xài tiền cứ xài tiền, đừng ra vẻ sẽ nuôi chị ấy trọn đời, rồi lại tiếc tiền với người ta."

"Nói thật với anh, anh à, nhà chúng mình hiện giờ so với những ông chủ lớn, cơ bản cũng chẳng phải giàu sang gì cho lắm, nhà người ta kinh doanh bất động sản toàn trên trăm triệu, bãi đỗ xe bên khu cư xá nhà mới chúng mình toàn là xe sang, còn có cả Phantom, anh nhìn lại chúng mình, tổng cộng có bao nhiêu? Không giàu đến mức khoe khoang ra đâu."

Đàm Duệ Khang "ừ", rồi nói, "Anh vốn định kết hôn xong thì cho cô ấy học đại học, tháng chín khai giảng đi học luôn, rồi thuê ô sin nấu cơm cho bọn em."

Diêu Viễn đồng tình, "Ừ, học xong rồi kiếm một công việc nhàn hạ cho chị ấy làm cũng được, anh à, chúng ta không có nhiều tiền đâu, chẳng có bao nhiêu tiền cả, tài sản mấy triệu thực sự chẳng có gì để vênh vang cả, cũng đừng ra vẻ mình là một ông chủ lớn, cũng đừng tỏ ra sĩ diện với người khác. Em biết anh nghĩ mình kiếm được nhiều, nên trước mặt chị ấy bày vẻ hào phóng đúng không? Đừng làm thế, chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Biết rồi." Đàm Duệ Khang nói. Diêu Viễn hỏi lại, "Biết thật không?"

Đàm Duệ Khang gật đầu, hệt như một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe dạy bảo, cuối cùng anh hỏi, "Thế cho em cô ấy vào không?"

Diêu Viễn nghĩ một lát, để em Lê Thanh vào công ty cũng chẳng phải chuyện gì nghiêm trọng cho lắm, cô ta chưa chắc đã chia chác được gì, tốt xấu gì cũng là

em ruột người ta, đến giúp việc cho Đàm Duệ Khang cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Nếu chẳng may cậu em đó bất tài vô dụng quá, thì cứ tùy tiện thu xếp một công việc nhàn tản, mỗi tháng phát lương cho cậu ta là xong, cũng chẳng tốn bao nhiêu tiền.

"Đưa sơ yếu lý lịch của cậu ta cho em xem cái đã." Diêu Viễn nói.

Tốt nghiệp cao đẳng nghề... Diêu Viễn nhìn là thấy đau đầu, lại không dám nói thẳng với cô ta, Diêu Viễn làm ông chủ đã quen, sợ nói lỡ câu gì lại làm người ta hiểu nhâm là coi thường.

Cậu suy nghĩ hồi lâu, rồi hỏi Đàm Duệ Khang, "Kêu em chị ấy đi học bổ túc được không? Mình trả tiền."

Đàm Duệ Khang nghĩ một chốc, rồi đi bàn với Lê Thanh, đáp án cuối cùng đưa ra là em cô không muốn học nữa, cũng không định học tiếp.

Em trai Lê Thanh học cao đẳng nghề về môn Flash, có lẽ bao nhiêu năm tháng đều đắm chìm trong game gủng. Diêu Viễn cân nhắc một hồi, cảm thấy nhét vào công ty mình cũng vô dụng, nếu đã thích chơi game chi bằng để cậu ta học cách chế tạo và lập trình game vậy, cũng phù hợp với sở thích, thế nên hai giờ đêm, cậu gọi điện cho Du Trạch Dương.

"Ai đấy..." Du Trạch Dương nửa đêm bị dựng đầu dậy. Diêu Viễn, "Trả tiền đây."

Du Trạch Dương kêu thất thanh, "Không có tiền! Lỗ hết rồi!" Diêu Viên, "Không trả tiền à?"

"Tiền thì không có, chỉ có một cái mạng này thôi!" Du Trạch Dương la, "Mày giết tao đi!"

Diêu Viễn nói, "Không trả tiền cũng được, hỏi bên nhân sự của mày, nhờ kiếm một công việc cho em vợ Đàm Duệ Khang, học cao đắng nghề."

Du Trạch Dương, "Sao mày biết tao lên chức quản lý rồi, Cố Tiểu Đình kể cho mày nghe hả? Mày kêu tao nhét một đứa cao đẳng vào khác nào giết tao chứ! Bên tao giờ chỉ tuyển Thanh Hoa, Bắc Đại thôi, đại gia à ngài tha cho tiểu nhân đi, nửa đêm nửa hôm đừng kiếm tiểu nhân trêu ghẹo nữa được không?"

Diêu Viễn, "Mày làm quản lý rồi? Thế thì tốt quá, giao cho mày đấy, mày đang theo đuổi em gái tao phải không? Mày cẩn thận tao với Mã Lưu nói vài câu với em gái tao, đảm bảo mày chẳng được người cũng chả được tiền. Bên tao quen với một đống anh trai giàu có độc thân, đang tuyển vợ đây, có du học Anh quốc về, có học bằng thạc sĩ..."

Du Trạch Dương, "Đừng! Tuyệt đối đừng! Mẹ mày chứ. Được rồi được rồi, mày kêu nó gửi sơ yếu lí lịch vô hòm thư của tao đi, tao hỏi thử giùm mày,

đừng gọi tới nữa, tía tôi ơi! Tao tăng ca gần bốn mươi tám tiếng rồi đó..."

Diêu Viễn gác máy, mấy bữa sau khi gửi sơ yếu lí lịch qua, Du Trạch Dương hứa cho cậu ta vào phòng của mình làm xem thế nào. Diêu Viễn kêu Đàm Duệ Khang nói chuyện với Lê Thanh, đừng nói là cậu mó tay vào, cứ coi như Đàm Duệ Khang giúp cô đi, sự việc thế là giải quyết xong.

Mấy ngày sau Đàm Duệ Khang và Lê Thanh lại chuyển sang trò chiến tranh lạnh. Diêu Viễn cũng sắp phát điên rồi, ý tưởng ban đầu của cậu là nếu đã xác định kết hôn rồi, không thể để cô ta thuê phòng ở vất vưởng bên ngoài được, Đàm Duệ Khang lại ở nhà của mình, như thế rất khó coi, không công bằng với con gái nhà người ta. Song qua giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt rồi lại bắt đầu cãi nhau, hệt như một chân lý không bao giờ suy chuyển, cậu hiểu rằng họ phải yêu nhau lắm thì mới cắn nhau đau, nhưng bản thân cậu thấy phiền vô cùng.

"Anh có còn định kết hôn hay không vậy?" Diêu Viễn nói, "Muốn chia tay thì nói sớm giùm, em còn phải kêu người khỏi chỉnh sửa nhà ở, lần này lại cãi nhau chuyện gì!?"

Đàm Duệ Khang thở dài, không nói gì, hồi sau gật đầu bảo, "Anh tự mình giải quyết."

Hôm sau Đàm Duệ Khang đi làm, Lê Thanh ngồi xem TV trong phòng khách, Diêu Viễn đi ra hỏi, "Chị dâu, có gì ăn không?"

Lê Thanh đáp, "Không, để chị đi nấu cơm cho em nhé, nhưng cơm chị làm hai anh em đều không thích ăn...".

Diêu Viễn cười cười dỗ dành, "Làm gì có, đồ chị nấu ăn ngon hơn em làm nhiều." Cậu nghĩ bụng ngay cả vụ này cũng biết sao, cậu ăn uống quả là hơi kén chọn, lúc còn sống chung với Triệu Quốc Cương cậu chỉ ăn đồ ba mình nấu, ngay cả tay nghề của Đàm Duệ Khang cũng chê. Sau này Đàm Duệ Khang học cách nấu món Quảng Đông, cậu mới miễn cưỡng ăn đồ Đàm Duệ Khang làm, ăn quen rồi thì sao cũng được.

Đồ ăn Lê Thanh nấu mùi vị còn kì quái hơn cả Đàm Duệ Khang, hơn nữa lúc chuẩn bị nguyên liệu nấu cũng lười, Diêu Viễn cơ bản chỉ ăn một chút lấy lệ chứ cũng chẳng động đũa.

Lúc Đàm Duệ Khang bắt đầu yêu đương với Lê Thanh thì có tình yêu chống lưng, đồ ăn Lê Thanh mang cho anh, Đàm Duệ Khang đều ăn sạch.

Hiện giờ mọi người cũng không hay nấu cơm ăn nữa, thi thoảng mới ngồi chung một bàn. Diêu Viễn không thích phong cách nấu nướng của Lê Thanh, Đàm Duệ Khang ăn dần cũng nhận ra là không thích, cuối cùng đổi thành Đàm Duệ Khang tự mình xuống bếp, Diêu Viên chờ ăn cơm.

Lê Thanh nấu vài bận thì biết đồ ăn mình làm không được chào đón, thế là cũng lười xuống bếp.

Lê Thanh, "Anh em bảo mua nhẫn kim cương xong rồi, loại 0.2 cara." Diêu Viễn bảo, "Nhỏ quá thì phải, hôm qua hai người cãi nhau vụ này à?"

Lê Thanh ở trong nhà bếp từ tốn đáp, "Không có đâu, chị thích nó lắm, kiểu dáng rất đặc biệt."

Diêu Viễn không nói gì đến việc chiếc nhẫn đó là quà sinh nhật của Đàm Duệ Khang, cậu biết Lê Thanh chê nhỏ, bèn nói, "Chị kêu ảnh mua nhẫn Darry Ring đi, loại một cara ấy, mỗi người đàn ông trong đời chỉ được mua một chiếc. Cơ sở dữ liệu khách hàng của hãng đó liên kết các chi nhánh trên toàn thế giới, chỉ cần mua một lần thì sau này vĩnh viễn không được mua cái nhẫn thứ hai ở chỗ họ nữa."

Lê Thanh nói, "Em còn biết cả vụ này nữa à. Em mới đúng là thiếu gia xuất thân nhà giàu đó nha, so với em thì anh em đúng là dân quê."

Diêu Viễn nhíu mày bảo, "Đừng nói thế, anh ấy đang kiếm tiền nuôi chúng ta đấy."

Lê Thanh xấu hổ cười trừ, không nói gì nữa.

Diêu Viễn nhận thấy câu vừa rồi có hơi nặng nề, đang nghĩ xem nên chuyển chủ đề cách nào đây thì Lê Thanh lại thở dài bảo, "Mấy bữa nữa chị cũng đi kiếm việc làm."

Diêu Viễn nói, "Chị dâu muốn làm việc à? Ở nhà mở shop Taobao cũng được đó, đăng kí một nick trên trang Taobao, làm buôn bán nhỏ cá nhân thôi, tốn chút tiền làm đến cấp năm kim cương là tự nhiên tiền vô ào ào à."

Lê Thanh nói, "Chị không có vốn, đâu giống như bọn em." Diêu Viễn, "..."

Diêu Viễn nói thế rõ ràng là muốn cấp vốn hoặc hỗ trợ cô ta, còn bây giờ cậu cảm thấy hoàn toàn không nói chuyện được, cô ta chỉ cần mở lời một tiếng, Diêu Viễn sẽ thu xếp giúp đỡ cho, kết quả lại nhận được một câu phản hồi như thế.

Cậu nghĩ bụng cái bà này bị làm sao thế nhỉ? Đàm Duệ Khang rốt cuộc thích cô ta ở điểm nào chứ? Thôi mặc kệ, cứ để cho bọn họ tự cấu xé nhau vậy.

Cái gì mà sau này mọi người sống chung với nhau, xử sự như vậy, làm thế nào mà sống chung được? Ngay từ đầu Diêu Viễn đã định không dọn qua ở chung với bọn họ rồi, đến chừng đó kêu Đàm Duệ Khang giữ lại một căn phòng, dù sao mình cũng sắp ra nước ngoài, mọi người ổn định xong xuôi rồi, ai nấy tự sống đời của mình thôi.

Hôm ấy Đàm Duệ Khang về rất sớm, bàn luận chuyện đám cưới với Lê Thanh, không đầy hai tháng nữa là kết hôn rồi. Hôn lễ là một chiến dịch long trọng, phải phát thiệp mời, chọn địa điểm, tìm công ty tổ chức hôn lễ, thuê xe cộ các thứ.

Ý Đàm Duệ Khang là bao một cái xe lớn, đến quê Lê Thanh đón họ hàng lên uống rượu mừng, tìm một khách sạn để bọn họ ở qua đêm, sáng hôm sau đưa về, Lê Thanh lại muốn đãi ở đây một lần, rồi về quê đãi thêm lần nữa, hai người họ nói chuyện bên bàn trà cả buồi, ai nấy đều hậm hực.

Tổ chức hôn lễ là một công trình đồ sộ, cơ bản là ai cũng bị cuốn vào, Lê Thanh hết muốn mời người này lại mời người nọ, liệt kê ra một danh sách dài ngoằng. Đàm Duệ Khang bị hành cho sứt đầu mẻ trán, nào là đặt bàn tiệc nào là thuê xe, lằng nhằng đủ ba hôm. Phiền não gần chết.

Diêu Viễn vốn dĩ không muốn mó tay vào, nhưng nhìn hết nối rồi, bèn ném xấp tài liệu lên bàn bảo, "Để em tính."

Đàm Duệ Khang nói, "Anh đã đăng kí danh sách rồi, mà chị em còn muốn mời thêm nữa."

Diêu Viễn nói, "In một ngàn tấm thiệp mời, đưa cho chị ấy năm trăm cái, bên nhà gái muốn mời ai thì mời, để chị ấy bàn bạc quyết định với ba mẹ mình, cuối cùng đưa danh sách cho anh là được, kêu bên nhà hàng chuẩn bị dư ra năm bàn, lỡ nhiều khách hơn cũng không lo rối, còn nếu khách đến không đủ thì mang đồ ăn những bàn ấy san qua những bàn còn lại. Dù sao mình cũng không thiếu chút tiền đó."

Đàm Duệ Khang thở phào nhẹ nhõm nói, "Ử ừ, vẫn là em thông minh."

Diêu Viễn nói tiếp, "Nhìn kiểu anh thì ít nhất cũng phải đãi năm mươi bàn, bên nhà trai tụi mình, mời đám bạn cấp hai với cấp ba là được rồi, còn đám bạn đại học mấy tỉnh khác đừng thông báo, bọn Cố Tiểu Đình ở gần đây, muốn đến dự thì chạy qua cũng dễ. Dưới quê nhiều người lớn tuổi, các cụ đều là bậc trưởng bối, đừng bắt họ phải chạy tới chạy lui nữa, đợi hai người kết hôn xong, về quê bày một bữa tiệc cơ động, mời họ hàng bà con đến dự không lấy tiền cưới, để họ đến ăn no rồi thôi, sắn đi tảo mộ bái tế tổ tiên luôn."

Đàm Duệ Khang kêu lên, "Hay quá, anh đang đau đầu không biết tính sao với các cụ dưới quê đây, mời họ hàng dưới quê anh không muốn gửi thiệp mời lấy tiền cưới, chúng ta cũng không cần phải lấy tiền của họ, toàn bộ tiền bày tiệc rượu, lễ cưới chúng ta chi hết. Huống chi những cái này về sau đều phải trả lại, anh không có nhiều thời gian đi ăn cỗ từng người một đâu, vậy chúng ta sẽ viết rằng tiền cưới tùy hỉ nhé."

Diêu Viễn bảo, "Bàn với vợ anh chút đi."

Đàm Duệ Khang gạt, "Mặc kệ cô ấy, bên nhà gái đăng kí nhận tiền cưới rồi, sau khi thu xong thì đưa hết cho cô ấy, mang về cho ba mẹ, thế nào?"

Diêu Viễn nói, "Cũng được, chúng mình thêm vài chục ngàn nữa đưa cho ba mẹ chị ấy, sau này có người bên nhà chị ấy mời ăn cưới thì để ba mẹ chị ấy đi trả lễ lại cho người ta là được."

Đàm Duệ Khang, "Ừ, để anh suy nghĩ một chút, chẳng bằng bên chúng mình không đăng kí hết, bày một cái bàn nhận phong bì nhưng không ghi lại số tiên, sau này nếu có chỗ nào nhất định phải đến ăn cưới tạo quan hệ thì cứ theo giao tình trước giờ mà đi phong bì cho họ."

Diêu Viễn bảo, "Anh làm thế, chẳng thà mình viết luôn trên thiếp cưới rằng, chỉ lấy hai mươi tệ tiền cưới, lấy một cái tượng trưng tốt "nên duyên nên cặp". Cử một người thu tiền cưới, tại chỗ mở ra xem, nếu thấy dư thì đưa lại cho họ."

Đàm Duệ Khang cười ha hả nói, "Hay quá, thật là diệu kế."

Lê Thanh nói chuyện điện thoại xong đi ra nghe thấy được, mặt lập tức đen xì, cô bảo, "Chỉ lấy có hai mươi tệ tiền cưới thôi á? Bên anh có loại quy tắc này sao?"

Đàm Duệ Khang nói, "Bên bọn anh là vậy đó, bên nhà mẹ em thu bao nhiêu thì tùy ý. Đến chừng đó đưa cho ba mẹ em, để họ tự sắp xếp."

Lê Thanh nói, "Tiền mừng không phải cho chúng mình à?"

Đàm Duệ Khang phẩy tay một cái nói, "Không dùng đến những tiền đó, em cứ đưa cho ba mẹ là được."

Diêu Viễn cảm thấy rất hài lòng, như vậy không phải lo phiền hà nữa, sau này không cần đi trả nợ từng nơi, chuyện tiền nong còn đơn giản, phải vác thân đi ăn đám mới là chịu không nổi, mệt chết người. Huống chi những mối quan hệ của Đàm Duệ Khang chủ yếu đến từ phía cậu và Triệu Quốc Cương, đằng Đàm Duệ Khang bày tiệc thu tiền, nhưng những người đó chỉ quen biết với Triệu Diêu Viễn cậu, cậu không muốn phải góp mặt cười bồi trong tiệc cưới từng người.

Diêu Viễn nói, "Ừ, như vậy lược bỏ được nhiều phiền toái lắm."

Diêu Viễn không dám để cho Triệu Quốc Cương lo giúp liên hệ lễ cưới. Trời đã nóng kinh người, mùa hè nắng như đổ lửa, Đàm Duệ Khang và Lê Thanh vừa lo chạy việc vừa cãi nhau, đôi bên đều bực dọc đầy mình. Diêu Viễn thấy biết đâu bọn họ không đợi được đến lúc ly hôn mà sẽ chia tay ngay và luôn, kết quả là họ vẫn nhịn được mới tài.

Tề Huy Vũ dắt bạn gái về nước, hiện giờ đang làm việc ở Hồng Kông, Diêu Viễn nghe tin này cũng ngây ra một lúc, Đàm Duệ Khang thì chẳng biết gì, gửi thiệp mời cho cậu ta.

Tề Huy Vũ rủ Diêu Viễn đi ăn, song Diêu Viễn chẳng đào đâu ra thời gian, hẹn dời qua sau hôn lễ hắng tính.

Ngày hai mươi tháng bảy, còn cách mười tám ngày nữa là thế vận hội Olympic khai mạc, Đàm Duệ Khang và Lê Thanh chuẩn bị cử hành hôn lễ trong một khách sạn tầm cỡ.

Toàn bộ hôn lễ được hai người Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang sắp xếp. Diêu Viễn mệt đứ đừ, buổi tối chỉ ngủ được ba tiếng, còn bị điện thoại đánh thức kêu xác định lại kế hoạch một lần nữa, bảo bên nhà gái lại muốn chỉnh sửa, bò dậy xác nhận xong thì gục đầu xuống ngủ tiếp.

Đàm Duệ Khang ở trong căn phòng nhỏ của anh, Lê Thanh qua khách sạn ngủ với ba mẹ, chuẩn bị sáng hôm sau đón dâu.

Buổi tối trước ngày Đàm Duệ Khang kết hôn, Diêu Viễn ngồi ngẩn người trong phòng.

"Em à, em đang làm gì vậy?" Đàm Duệ Khang nói, "Anh có chút chuyện muốn nói với em."

Diêu Viễn cầm một xấp hồ sơ, đi ra nói, "Anh, em cũng có chuyện muốn bàn với anh."

Diêu Viễn đi ra, ngồi bên bàn ăn, đèn trong phòng ăn tỏa sắc vàng ấm áp, phủ xuống người bọn họ, cả thế giới một màu tăm tối, chỉ có mỗi một khoảnh nho nhỏ đó là ấm áp.

Ánh sáng dịu dàng dát lên chân mày, mái tóc của Đàm Duệ Khang, anh cúi đầu nói, "Em à, ngày mai anh kết hôn rồi. Có mấy câu trong lòng muốn nói với em."

Diêu Viễn cười cười bảo, "Anh em là chuyện cả đời mà."

"Phải." Đàm Duệ Khang nói, "Đúng là vậy... nhưng anh vẫn muốn nói."

"Anh ở dưới quê lên, em không chê anh dốt nát, coi anh như anh ruột, thứ gì em có một phần, em cũng sẽ cho anh một phần. Thay vì nói dượng tốt với anh, không bằng nói là em còn tốt với anh hơn. Dượng cho anh tiền, còn em cho anh chính là một gia đình."

"Ba mẹ anh đều mất sớm, ông bà cũng không thích anh, có một người em trai như em, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh."

Đàm Duệ Khang nói đến đây thì vành mắt đã hoen đỏ, anh nói tiếp, "Em à, hồi xưa nghe người ta bảo, anh em ruột nhà người ta còn có thể chửi bới nhau. Nhưng em nhìn xem hai đứa mình bao nhiêu năm nay, chưa từng động tay động chân gì cả, chẳng bao giờ sửng cồ với nhau, anh mắc bệnh, cũng nhờ em chạy chữa..."

Diêu Viễn cười bảo, "Đừng lăn tăn chuyện đó nữa, khỏe được là nhờ số anh tốt thôi."

Đàm Duệ Khang gật đầu nói, "Người ta bảo, cho dù là anh em ruột tốt với nhau, cũng chỉ đến thế là cùng, em xem cái này đi."

Anh mở văn kiện ra cho Diêu Viễn xem.

"Giờ em kí một cái bên hồ sơ này." Đàm Duệ Khang nói, "Bởi vì đây là công ty hai đứa mình dốc sức dựng lên, phân nửa thuộc về em, trước hết giải quyết

xong cái hợp đồng này, dượng cũng chung ý với anh, anh nghĩ rồi cũng thấy dượng nói rất đúng."

"Cưới vợ sống hết một đời là trường hợp tốt nhất, chỉ sợ sau này anh với chị dâu em cãi nhau tranh chấp tài sản nhập nhằng. Ý của anh em hiểu mà, không phải là tách riêng ra, mà trước hết ghi cho rõ ràng, viết tên em lên, về sau công ty này là anh kinh doanh thay em, em muốn bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu, những người khác không ai có quyền quản lý cả."

Diêu Viễn sực nhớ đến cách đây sáu năm trước, cũng là vào tháng bảy, cũng là một đêm hè.

Năm ấy cậu vừa thi đại học xong, chính trong khoảng thời gian cậu cảm thấy sung sướng nhất, Triệu Quốc Cương gọi cậu ra bàn ăn, lấy một phần hồ sơ ra, bảo cậu kí tên.

Diêu Viễn nói, "Em cũng đang muốn nói đến chuyện này."

Cậu lấy một tập hồ sơ ra nói, "Anh nói đúng, anh à, nhưng em nghĩ anh nên kí phần của em, công ty sau này giao cho anh, coi như là quà mừng hôn lễ, anh chăm lo cho em bao nhiêu năm nay, anh lớn như cha. Anh vẫn luôn là tấm gương của em, không có anh thì từ hồi cấp ba em không biết mình đã sa ngã đến chốn nào rồi, em không có gì báo đáp được cho anh, chỉ có tiền tài thôi, đây là một chút tấm lòng của em, mong anh đừng ghét bỏ."

"Còn nữa, anh à, trước đây em nói trị khỏi rồi, thật ra là em lừa anh, em vẫn còn yêu anh. Nhưng em không định sống chung với hai người." Diêu Viễn cười bảo, "Anh đừng cảm thấy tội lỗi vì những chuyện này, hãy sống cho thật tốt, đây mới là gia đình của anh. Nếu anh nhớ em, lâu lâu về nhà thăm em là được rồi, em không ngại đâu."

Đàm Duệ Khang lặng đi một lúc, nhìn Diêu Viễn, bỗng òa ra khóc lớn.

"Không, Tiểu Viễn." Đàm Duệ Khang khóc to, "Tại sao em không nói? Tại sao lúc đó em không nói!?"

Diêu Viễn cười, "Đừng như vậy mà, anh đừng khóc... anh... ai."

Đây là lần đầu tiên trong trí nhớ cậu nhìn thấy Đàm Duệ Khang khóc khủng khiếp như thế, hệt như một đứa con nít vừa ngốc nghếch vừa buồn cười, nước mũi còn chảy thòng lòng, Đàm Duệ Khang sững sờ khóc inh ỏi, hệt như vừa đánh mất thứ gì.

"Kí tên đi." Diêu Viễn nhét bút vào tay anh.

Đàm Duệ Khang giận dữ đau khổ quát lên, "Anh không kí!" Diêu Viễn nói, "Vậy em chờ anh bình tĩnh hơn một chút."

Diêu Viễn ra sô pha ngồi xuống xem TV, Đàm Duệ Khang khóc một hồi, bình tĩnh lại, Diêu Viễn nói, "Anh không kí cũng vô ích, đến chừng đó em chỉ cần kí

một hợp đồng buông bỏ hết thảy tài sản, tặng không hoàn lại cho anh là được. Anh kí nhanh lên giùm đi, mắc công em phải chạy tới chạy lui, mệt chết được."

Đàm Duệ Khang nói, "Anh luyến tiếc em, tại sao em không nói!? Tại sao không nói!"

Diêu Viễn nói, "Anh à, trên đời này không có nhiều chuyện hoàn mỹ đâu, thật vậy đó, anh muốn cái này, thì phải học cách bỏ qua cái kia. Cố gắng sống tốt đời của anh, đừng có cái gì cũng cố mạnh mẽ quá, đừng như ba em. Con người em trời sinh cố chấp ích kỷ tàn nhẫn, nói một không nói hai, những người khác muốn ép cũng chắng được, chỉ cần em không muốn, em không bao giờ thoả hiệp. Không có chuyện ai rời khỏi ai thì sống không nổi đâu, vậy nên chúng ta hãy sống cho riêng đời mình, em thật lòng chúc anh hạnh phúc."

Mặt Đàm Duệ Khang giàn giụa nước mắt, ngồi bên bàn ăn run rẩy, hai mắt đỏ gai người.

"Bắt đầu từ ngày mai." Diêu Viễn nói, "Em không còn là Triệu Diêu Viễn thích anh trai của mình nữa, em chỉ là em của anh. Giống như anh trước đây từng nói với em, đừng coi anh là người em yêu, chỉ đơn thuần coi là anh trai thôi, tách biệt giữa Đàm Duệ Khang em thích và Đàm Duệ Khang là anh trai em."

"Bây giờ anh cũng phải học cách nhìn nhận như thế, tách biệt giữa Tiểu Viễn thích anh và Tiểu Viễn em của anh. Hai chúng ta đều phải tập làm quen, từ từ sẽ ổn thôi, mọi thứ đều có thể điều chỉnh được. Anh nhớ em thì quay lại thăm em, anh có vợ bên cạnh rồi, cô ấy rất ỷ lại anh, anh sẽ không thường xuyên nhớ em đâu. Em trai Tiểu Viễn của anh đã hứa là sẽ sống cùng với anh, nhưng Tiểu Viễn thích anh thì lại không thể sống với anh được, vì anh đã có vợ rồi."

Đàm Duệ Khang đau khổ rên to, khóc đến run bần bật.

Diêu Viễn nhìn bộ dạng của Đàm Duệ Khang, bản thân cũng có chút không đành lòng, cậu nói, "Nhớ kí hồ sơ đó nhé, đừng ngủ muộn quá, mai còn phải làm đám cưới."

Nói xong cậu về phòng, mệt mỏi thở một hơi, trở tay khóa cửa phòng lại, có một cảm giác vui vẻ gần như là biến thái khi tự mình hại mình. Nghĩ bụng hiện giờ có phải anh đang nghĩ rằng "Anh không cần tiền, anh chỉ cần em thôi" không? Đáng tiếc rằng chẳng thể có chuyện đó xảy ra, cái gì một khi đã mất đi chẳng thể nào kiếm lại được, đi kết hôn cả đi, cút hết đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play