Tháng 12 năm 2007, Diêu Viễn và Đàm Duệ Khang chính thức quay về nhà, Diêu Viễn phát hiện ra rằng bản thân tha thiết được về nhà, nửa đêm tỉnh giấc bò dậy đi toilet không cần phải bật đèn, lúc uống nước nhắm mắt cũng vơ trúng cái ly, đã nhiều năm trôi qua, bố cục ngôi nhà này đã ăn sâu vào trong máu của cậu rồi.

Mỗi nơi mỗi chốn đều in dấu vết sinh hoạt của cậu với ba, mẹ, và Đàm Duệ Khang.

Cậu không cần phải nhậu nhẹt giao tế nữa, về nhà rồi lười nhác ngủ vài hôm, mở máy tính lên xem cổ phiếu. Bây giờ cậu đã có thể mua cả đống thẻ điểm để chơi Truyền Kỳ cả ngày, có thể mua Đồ Long Đao to bằng cái ván cửa múa may khắp nơi gieo rắc kinh hoàng cho thiên hạ, song giờ chả còn ma nào chơi Truyền Kỳ nữa.

Du Trạch Dương rủ cậu chơi World of WarCraft, Diêu Viễn bèn tải client về chơi, nhưng thấy chẳng vui lắm, chơi một hồi thì nghỉ.

Những món quà vặt hồi trước thích ăn giờ cũng chẳng thèm thuồng mấy, hồi xưa tan học ngày nào cũng ôm cứng cái TV, xem đến độ thành tích bết bát bị Triệu Quốc Cương mắng té tát, giờ cũng chẳng hứng coi nữa.

Đàm Duệ Khang thuê một văn phòng cao ốc ở khu bảo thuế, hơn một nghìn mét vuông, thuê mười lăm nhân viên, không đủ lấp đầy, còn dư hơn phân nửa, treo bảng hiệu chuẩn bị buôn bán.

Triệu Quốc Cương cũng thân chinh ghé qua xem, gật đầu bảo khá, còn mời toàn bộ nhân viên ăn bữa cơm.

Trung tâm thiết bị lắp đặt của Vương Bằng khai trương sau Tết âm, toàn bộ chủ doanh nghiệp bắt đầu nhập hàng, mọi việc xuôi chèo mát mái, Diêu Viễn chạy qua bên Đông Quản mấy bận xong thì hết việc làm.

Căn bệnh của Đàm Duệ Khang một khi khỏi rồi anh liền tập trung mạnh mẽ cho sự nghiệp, hệt như con khỉ gõ chiêng đồng được lên dây cót đầy đủ, ba hồi chạy đằng này bốn hồi lượn chỗ kia. Sáng sớm lái xe đến Đông Quản nhập hàng, rồi giao hàng qua Quảng Châu, tạt qua Huệ Châu xem vị trí, xong việc chạy về Thâm Quyến, xoay tua hết một vòng tầm sáu giờ rưỡi là về đến nhà, kịp dùng cơm tối với Diêu Viễn. Chuyện gì cũng ôm vào người bao trọn gói, Diêu Viễn cơ bản không cần phải mó tay vào cái gì, ngồi đồng ở công ty chán muốn chết, ngày nào cũng xé giấy ô vuông chơi cờ năm quân với thư ký Đàm Duệ Khang.

Cổ phiếu lại dở dở ương ương, số tiền còn lại của Diêu Viễn đã lỗ mất hai trăm ngàn, chút tiền vốn còn lại thì đang vất vưởng lê lết ở đâu đó, hệt như bệnh

nhân trầm cảm. Tháng một Đàm Duệ Khang lại bổ sung thêm một trăm ngàn giao cho Diêu Viễn trông coi, rồi lại xông xáo đi kiếm tiền.

Tết Nguyên Đán, Triệu Quốc Cương rủ ăn cơm, ông hỏi, "Duệ Khang đã hai mươi sáu rồi, hiện giờ sự nghiệp của các con đã có chút ít thành tựu, đứa nào định kết hôn trước đây?"

Trái tim Diêu Viễn đột nhiên khẽ thắt lại.

Đàm Duệ Khang uống say mặt đỏ ké, anh cười bảo, "Không gặp ai hợp cả, thật sự là không tìm nổi ai ạ."

Triệu Quốc Cương nói, "Không chịu đi kiếm ai, làm sao biết hợp hay không? Dượng thấy hai đứa con chẳng đứa nào để tâm đến chuyện yêu đương hết."

Thư Nghiên góp lời, "Cô bạn gái hồi trước của Duệ Khang được mà, con bé tốt lắm, hiện giờ còn liên lạc nữa không?"

Đàm Duệ Khang cười cười, lắc đầu, đánh mắt qua Diêu Viễn.

Diêu Viễn hiểu anh có ý gì, cậu không nói tiếp theo, mà lái sang chuyện khác, "Hồi trước chẳng phải cứ cấm cản không cho yêu sao? Hết thầy bà, rồi lại đến phụ huynh, hễ thấy con cái học trò yêu đương là nhào vào phá hoại, chia uyên rẽ thúy bao nhiêu cặp. Ba còn nhớ Trương Chấn không? Hồi trước nó đến nhà mình dắt bạn gái theo xin tiền mừng tuổi, ba còn răn con không được bắt chước theo, nói nó ngay cả vợ mình không nuôi nổi còn bày đặt yêu đương vớ vẩn... ba biết bây giờ người ta thế nào không?"

"Hai đứa nó ở bên nhau đủ mười năm tròn, tốt nghiệp đại học xong là lấy nhau, Trương Chấn làm giáo viên thể dục, vợ làm công chức bên hệ thống hải quan. Hồi đi học thành tích Trương Chấn toàn hạng cao từ dưới đếm lên, vợ nó thì tính chằn ăn trăn quấn, vậy mà giờ chắc gì đã kém cạnh người khác."

Triệu Quốc Cương nghe là biết thằng con mình lại nổi tính bướng bỉnh rồi.

"Hồi tụi con học cấp ba mà lỡ yêu đương, có đứa còn bị mời phụ huynh, bây giờ tốt nghiệp đại học xong thì kết hôn sinh con, chuyện này và bao giờ yêu chẳng có quan hệ gì đến nhau cả."

Diêu Viễn lại chế giễu, "Lúc nên yêu lại không cho người ta yêu, giờ lại hối thúc cưới sớm làm chi chứ? Mọi người tưởng chuyện yêu đương giống cái bóng đèn chắc, muốn bật là bật muốn tắt là tắt, bóng hư thì mua cái mới..."

Đàm Duệ Khang vội xen vào, "Tiểu Viễn, dượng cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."

Triệu Quốc Cương nói, "Tuổi nào làm việc đó, hồi trước không cho con yêu sớm thật sự chỉ muốn tốt cho con."

Thư Nghiên cười bảo, "Thôi đừng giục bọn nó, chuyện gì tới tự nhiên khắc tới thôi."

Diêu Viễn biết Thư Nghiên đã lâu rồi, mới lần đầu nghe bà ấy nói một câu lọt tai.

Hôm ấy trở về nhà, Đàm Duệ Khang hỏi, "Tiểu Viễn, em còn thích Peko nữa không? Hay là gọi cho em ấy đi?"

Diêu Viễn nhíu mày nhìn TV nói, "Cổ phiếu này e là không khá lên nổi rồi." Đàm Duệ Khang lập tức bị hút sự chú ý sang Diêu Viễn, anh hỏi, "Tại sao?"

Diêu Viễn hỏi, "Lần trước sau khi Cục dự trữ liên bang Hoa Kỳ giảm lợi tức, ba em nói thế nào?"

Đàm Duệ Khang mờ mịt lắc đầu, nhận định về kinh tế của anh rất đơn giản, toàn là nhờ Diêu Viễn truyền thụ cho: Nếu bên Mỹ có vấn đề gì, Trung Quốc cũng sẽ lao đao theo, song Mỹ có bị gì hay không cũng khó nói trước, hết thảy phải chờ xem chính phủ Mỹ có dang tay ra cứu hay không. Bởi vậy Trung Quốc cũng chẳng thể nói trước là có suy sụp hay không, ai cũng có cơ hội đổi đời cả.

Diêu Viễn, "Cái tay doanh nghiệp phát triển khu cư xá Nam Sơn đợt trước đã báo tin cho anh chưa?"

Đàm Duệ Khang, "Hàng kéo qua hết rồi, hôm nay quyết toán tiền hàng." Diêu Viễn, "Bao nhiêu tiền?"

Đàm Duệ Khang, "Một triệu một trăm năm chục ngàn."

Diêu Viễn bỗng cảm thấy mọi chuyện càng lúc càng chán, cậu gối đầu lên đùi Đàm Duệ Khang nói, "Hay là em lại mở công ty nhé."

Đàm Duệ Khang nói, "Em định làm gì, như hiện tại chẳng phải rất tốt à?"

Diêu Viễn than, "Suốt ngày ở nhà ăn không ngồi rồi, xã giao thì anh không cho em đi, trong công ty đứa nào cũng than chuyện cổ phiếu rớt giá, không có chuyện gì làm hết trơn. Kê Kê phải nghỉ hè mới về nước, mấy đứa khác thì đang đi làm..."

Ngón tay út thon dài của Đàm Duệ Khang chọt chọt tai Diêu Viên, miêt dọc theo vành tai cậu, khuôn mặt Diêu Viễn lập tức đỏ bừng đến tận mang tai, cả người khoan khoái mềm oặt.

Đàm Duệ Khang nói, "Phải rồi, có bà vợ ông khách muốn giới thiệu anh đi xem mắt, đi không?"

Trái tim Diêu Viễn nảy mạnh một cái. "Anh muốn lấy vợ à?" Diêu Viễn hỏi.

Đàm Duệ Khang bảo, "Ai, cũng chỉ là nói vậy thôi. Dư... dượng bảo hai đứa mình nên kết hôn là vừa, lớn cả rồi, anh cũng hai mươi sáu tuổi..."

"Hai mươi sáu thì sao chứ." Diêu Viễn phản đối, "Đầy đàn ông ba mươi mới kết hôn ra kìa."

Đăm Duệ Khang bảo, "Thì nói là vậy, nhưng dượng sợ em cũng kéo... dượng muốn được ắm cháu sớm. Theo như phép tắc trong nhà, anh lớn lấy vợ trước, chứ làm gì có chuyện em lấy vợ trước anh..."

Diêu Viền dở khóc dở cười, "Giờ là thời buổi nào rồi, còn khuôn sáo nhà quê như vậy nữa."

Đàm Duệ Khang xấu hổ cười cười.

Diêu Viễn ném điều khiển TV qua cho anh, quay về phòng ngủ.

Đàm Duệ Khang đổi mấy kênh, Diêu Viễn trong phòng nói vọng ra, "Anh đi xem mắt còn chẳng bằng mua một cái vé máy bay, đi kiếm chị em cầu hôn. Bây giờ anh đã có tiền rồi, chắc chắn ba mẹ chị ấy không lời ra tiếng vào gì nữa đâu. Anh mua cho ba mẹ chị ấy một căn hộ hai tầng ở khu phố Hoa Kiều, một năm qua ở mấy tháng, thời gian khác nhớ con gái thì cứ bay ra ở thôi chẳng phải là xong chuyện à?"

Đàm Duệ Khang không nói tiếng nào, chỉ thở dài.

Diêu Viễn bồi thêm, "Anh mua nhà ở phố Hoa Kiều xong rồi, cầm chìa khóa nhà đến tìm chị ấy. Trò này không phải anh rành lắm sao?"

Đàm Duệ Khang gạt, "Được rồi được rồi, đừng nói nữa."

Diêu Viễn ngồi trong phòng ngẩn ngơ, rồi bảo, "Đi xem mắt đi, đi đi." Đàm Duệ Khang hỏi, "Hai đứa mình đi cùng à?"

Diêu Viễn nói, "Đi cùng nhau biết đâu người ta lại thích em thì sao, anh coi mắt xong về kể cho em nghe là được."

Đàm Duệ Khang rụt rè, "Anh sợ kiếm phải một người em không thích..."

Diêu Viễn dở khóc dở cười, "Anh cưới vợ chứ có phải em cưới đâu. Anh thích là được rồi, em thích hay không có liên quan gì chứ."

Đàm Duệ Khang nói, "Mắc công em lại trốn tránh anh như hồi trước..."

Diêu Viễn, "Lần này không đâu, chúng mình về nhà rồi, trốn anh làm gì nữa, chìa khóa nhà anh cũng có mà, tình hình bây giờ và trước đây cũng không giống nhau."

Đàm Duệ Khang "ừ" rồi nói, "Vậy mai anh đi gặp mặt nhé, cũng chưa chắc sẽ hợp đâu."

Diêu Viễn nói, "Ngủ ngon."

Cả hai căn phòng đều đã tắt đèn, Diêu Viễn nằm trong phòng tối, thở một hơi dài, cậu bỗng cảm thấy kết hôn hay không cũng chẳng có nghĩa lý gì, muốn kết thì cứ kết đi.

Cậu không chỉ đau lòng, trái lại còn hơi tức giận, Đàm Duệ Khang dè dè dặt dặt như vậy, khiến cậu thấy mình hệt như gánh nặng.

Triệu Quốc Cương vì cậu mà không kết hôn, Đàm Duệ Khang cũng vì cậu mà không kết hôn. Diêu Viễn không khỏi tự vấn bản thân, sự tồn tại của mình ngang ngược đến thế à? Mà sao đến cuối cùng ai cũng ra vẻ như đang hi sinh vì cậu thế? Yêu iếc mà cũng phải dòm chừng sắc mặt của mình? Muốn yêu thì cứ yêu đi, đời người miễn không làm bản thân thất vọng là được, dù sao thì Triệu Diêu Viễn ta đây cũng không kết hôn.

Hôm sau Đàm Duệ Khang đi xem mắt, tối đó về nhà tuyên bố, "Không hợp, cô nàng này ăn xài phung phí quá."

Diêu Viễn, "..."

Đàm Duệ Khang nói tiếp, "Đồ ăn thừa chẳng chịu gói mang về, còn dư ít thức ăn, có mấy miếng cũng không chịu ăn hết, cũng không chịu gói về."

Diêu Viễn xổ một tràng, "Ấy anh chẳng hiểu con gái gì sất, lần đầu gặp mặt ai cũng tỏ vẻ rụt rè không ăn nhiều hết á, như thế rất bình thường! Hơn nữa có ai đi xem mắt còn gói mang về không! Mang về cho ai ăn! Hai đứa mình gói về không tính, ăn kiểu gì thì cũng chỉ là nước miếng người trong nhà, cô ấy gói mang về, để cho cả nhà ăn nước miếng con khỉ nhà anh hả!?"

Đàm Duệ Khang, "..."

Diêu Viễn vừa bực mình vừa buồn cười, dạy cho ông thần kia một tăng, nói rằng theo đuổi con gái thì phải rộng rãi, đừng có keo kiệt chi li như với Lâm Hi.

Diêu Viễn, "Anh chịu khó làm trâu làm chó cho con người ta mấy năm, lấy về làm vợ rồi, đến phiên người ta làm trâu làm chó, hầu hạ anh với con anh cả đời, có tiền mà keo không đưa cho vợ thì kiếm làm gì?"

Đàm Duệ Khang, "Em nói vậy là sai rồi, con gái tự lập là đức tính tốt, quy tắc AA là tôn trọng đối phương."

Diêu Viễn, "Vậy là anh vừa muốn người ta ngoan ngoãn, vừa muốn người ta tự bỏ tiền ra, trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế? Vừa cho anh thỏa tính Sô Vanh vừa không xài tiền của anh, bộ là búp bê bơm hơi à?"

Đàm Duệ Khang nói, "Thôi được rồi, nói chung anh thấy cô này không hợp, dám chừng em cũng không thích đâu."

Diêu Viễn có vẻ hả hê bảo, "Ừthôi bỏ đi, bây giờ kiếm người thích hợp khó lắm, tính sau đi."

Đàm Duệ Khang đứng dậy đi tắm, điện thoại bỏ trên bàn có tin nhắn tới, Diêu Viễn mở ra xem, cô gái kia hỏi Đàm Duệ Khang lần sau đi chơi nữa không, sắn gặp em trai anh luôn.

Đàm Duệ Khang đi xem mắt hẳn cũng nhắc không ít đến cậu, Diêu Viễn bèn nhắn tin trả lời giúp anh: [Gần đây việc công ty có hơi bận bịu, bao giờ rảnh anh sẽ chú động liên hệ với em. Bình thường em nhớ chú ý ăn uống, em gầy quá, đừng ăn ít như vậy, ăn nhiều vào một chút, tự chăm sóc bản thân tốt nhé.]

Cô gái nhắn lại một hình mặt cười: [Vâng, anh ngủ ngon hen.] Diêu Viễn xóa hết toàn bộ tin nhắn.

Đàm Duệ Khang tắm xong ra làm đồ ăn khuya cho Diêu Viễn, hiện tại sinh hoạt hàng ngày của bọn họ là vầy: Diêu Viễn ngủ thẳng cẳng đến chín mười giờ, Đàm Duệ Khang dậy rồi làm điểm tâm cho vô lò vi sóng, mình thì đi làm. Diêu Viễn chỉ việc ăn sáng, coi cổ phiếu, tà tà đến công ty liếc qua một cái, buổi trưa ăn chung với Đàm Duệ Khang, ăn qua quýt một chút thôi.

Chiều về nhà chơi game, buổi tối Đàm Duệ Khang bận đi xã giao thì cậu gọi đồ ăn bên ngoài tới, nằm trên sô pha lên mạng, Đàm Duệ Khang uống rượu xong về nhà, lại làm đồ ăn khuya cho Diêu Viễn.

Lúc ăn khuya hai người trao đổi với nhau chuyện công ty, Diêu Viễn phân tích sơ lược, rồi lưu ý nhắc nhở cho Đàm Duệ Khang, bàn bạc quyết sách, định đoạt xong thì ai nấy đi ngủ.

Tâm trạng Diêu Viễn thoắt tốt thoắt xấu, tựa như trở về khoảng thời gian chuẩn bị tốt nghiệp đại học, chẳng muốn làm cái gì, cũng chẳng muốn chơi cái gì, cũng không muốn đến công ty, Đàm Duệ Khang lo liệu hết rồi, cậu đến cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều.

Ở nhà xem TV với lên mạng chán như gián, cổ phiếu nửa sống nửa chết.

Tháng ba năm 2008, xuân sang, vạn vật tốt tươi sáng sủa, lòng Diêu Viễn bỗng nảy sinh một nỗi thôi thúc mạnh mẽ.

Tiền có, thời gian có, mưu cầu đời người lại chẳng nhiều nhặn là bao, cậu còn có thể làm được gì đây? Cậu gần như chẳng còn mục tiêu gì nữa.

Cậu muốn yêu.

Song cậu đã yêu rồi đấy thôi, rất nhiều năm rồi, nhưng cầu mà không được.

Trong đầu cậu đặc nghẹt những ý tưởng kì quặc không giống ai, cậu những muốn khuyên Đàm Duệ Khang từ chức, bán công ty rồi đi du lịch vòng quanh thế giới với cậu. Quả nhiên về nhà không phải chuyện tốt lành gì, rảnh quá dễ ngẩn ngơ, ngẩn xong lại suy nghĩ linh tinh.

Một bữa trưa nọ Đàm Duệ Khang mời khách uống rượu, uống xong chiều về nhà, nói bà khách ấy rất tốt bụng, muốn giới thiệu bạn gái với anh.

Mặt Diêu Viễn không cảm xúc, nghe xong bảo, "Đi gặp đi."

Đàm Duệ Khang cười nói, "Em à, tầng trên công ty mình có một cô kết em đó, bảo chỉ nhìn em một lần là mết ngay, hồi đó em lên lầu đi chung thang máy với người ta."

"Có à?" Diêu Viễn nghi hoặc hỏi lại.

Đàm Duệ Khang, "Đẹp lắm đó, em còn nhấn thang máy hộ người ta, thứ tư tuần trước, còn nhớ không?"

Diêu Viễn, "Có à? Em giúp nhiều cô ấn nút thang máy lắm, làm sao nhớ nổi ai với ai?"

Đàm Duệ Khang, "Em muốn làm quen không? Anh giới thiệu cô ấy với phó tổng Poko của chúng ta."

Diêu Viễn, "Thôi khỏi. Em sắp thành "chú Sữa" rồi, ở đó mà "bé Sữa" cái gì nữa, già rồi."

Đàm Duệ Khang thở dài, nằm vật ra sô pha nói, "Cô nàng đó trông được lắm, biết đâu em lại thích người ta, bao giờ em yêu đương, lại bỏ rơi anh cho xem."

Diêu Viễn, "Em không kết hôn đâu."

Đàm Duệ Khang, "Đừng nói vớ vẩn, sao lại không kết hôn chứ? Hôm nào sắp xếp cho em làm quen cô ấy, anh ngủ cái đã, ba giờ gọi nhé, còn phải tạt qua công ty một chuyến."

Diêu Viễn lấy tấm mền ra, đắp lên người Đàm Duệ Khang, Đàm Duệ Khang chợp mắt là chìm vào giấc ngủ, Diêu Viễn ngồi dưới đất, nghiêng đầu nhìn anh, vuốt mớ tóc anh.

Người Đàm Duệ Khang nồng nặc mùi rượu, Diêu Viễn tiện tay lục điện thoại của anh, kiểm tra xem bình thường nhắn tin với ai, toàn là khách hàng khách hàng... những chuyện linh tinh vụn vặt.

Diêu Viễn đọc một hồi, chẳng phát hiện ra chút manh mối nào.

Điện thoại của Đàm Duệ Khang là loại hai sim hai sóng, giờ đổi qua sim Thâm Quyến rồi, Diêu Viễn bỏ di động xuống, kéo ngăn dưới bàn trà, bên trong có cặp điện thoại tình nhân của bọn họ.

Cả hai đều đã đổi số, không trả tiền cước nên đã bị cắt, Diêu Viễn khởi động máy, những tin nhắn trong máy vẫn còn đó, từng tin hiện lên, gọi lại từng chút từng chút một cuộc sống thời đại học của hai đứa.

[Anh à, em nhớ anh.] [Nhớ anh.]

Khóe miệng Diêu Viễn cong lên, những tin ấy đều được giữ lại, cậu sực nghĩ ra một việc.

Đây không phải là lần đầu tiên Diêu Viễn kiểm tra di động của Đàm Duệ Khang, mấy năm nay họ nhắn cho nhau rất nhiều tin, di động không thể lưu lại hết, Đàm Duệ Khang phải xóa một phần liên tục, giữ lại một ít, được giữ đều là những tin nhắn biểu thị sự lưu luyến của Diêu Viễn.

Nhưng có hai tin nhắn, Diêu Viễn chưa hề thấy anh giữ lại. [Em thích một người, nhưng em không dám nói ra.] [Anh.]

Diêu Viễn cúi đầu lục lọi một hồi, không tìm thấy tin nhắn đó, trái tim cậu lại bắt đầu nhảy chồm chồm, thế có nghĩa là gì?

Đàm Duệ Khang biết mình thích anh? Có phải anh ấy cũng mơ hồ đoán ra được không?

Diêu Viễn quay lại nhìn anh, gương mặt Đàm Duệ Khang còn váng vất hơi men, ngủ ngon lành hệt bé ngoan, được tấm mền bao bọc, tiếng thở ồ ô.

Cuống tai của anh còn lờ mờ vết kim châm, khuôn mặt hao gầy, đôi mày vút lên đẹp tựa lưỡi đao.

Diêu Viễn nhìn một lúc, lòng trào lên một nỗi kích động khôn xiết, anh biết rồi? Đúng không?

Diêu Viễn làm một chuyện bạo gan, cậu hệt như con bạc khát nước, dù có vì quyết định này mà mãi về sau vẫn hối hận, thì đây vẫn là ván cược "được ăn cả ngã về không" lớn nhất trong cuộc đời cậu.

Cậu không khống chế nổi mình, một tay áp mặt Đàm Duệ Khang, kề đến, hôn lên môi anh, cậu hôn anh say sưa, hệt như trút hết bao nỗi khoắc khoải thương thầm mấy năm nay vào nụ hôn này. Đầu lưỡi cậu bắt chước theo cảnh hôn xem trên TV, khẽ cạy đôi môi Đàm Duệ Khang.

"Em làm gì thế!"

Đàm Duệ Khang tỉnh giấc, hoảng sợ hất mạnh Diêu Viễn ra.

Hai người đối diện thoáng chốc, đôi mắt Đàm Duệ Khang tràn ngập nỗi kinh hãi, anh nhìn Diêu Viễn như một người xa lạ.

Đàm Duệ Khang hỏi, "Tiểu Viễn? Tiểu Viễn, em làm gì thế?" Diêu Viễn biết mình thua rồi, thua trắng tay rồi.

Cậu thoáng lùi ra sau, vô tình đụng ngã bàn trà, một tiếng rầm vang lên, vấp té một cái, cậu nói, "Em giỡn thôi, chỉ đùa một tý thôi mà, anh đừng coi là thật..."

Chân mày Đàm Duệ Khang cau rúm lại, Diêu Viễn lặng yên một thoáng, khó khăn chống tay ngồi dậy, vô thức xoay người, chạy vụt qua đống thủy tinh vỡ nát, lao ra cửa.

"Tiểu Viễn!" Đàm Duệ Khang quát lên, "Tiểu Viễn!"

Diêu Viễn thoáng lảo đảo, đôi vớ trắng máu me be bét, cậu xỏ đại đôi giày, muốn chạy ra ngoài tĩnh tâm một hồi, cậu không thể ứng phó nổi chuyện này, chỉ muốn trốn tránh đi thôi.

"Chờ đã!" Đàm Duệ Khang một tay chống cửa, Diêu Viễn ngừng động tác.

"Chờ một chút, Tiểu Viễn." Đàm Duệ Khang nói, "Đừng chạy, đừng đi đâu hết. Tại sao ban nãy em lại làm thế?"

Diêu Viễn nhắm nghiền hai mắt, tựa trán lên cửa, thở một hơi dài dằng dặc.

"Em là đồng tính sao?" Đàm Duệ Khang lắp bắp, "Tại sao lại như vậy? Em... hèn gì, Tiểu Viễn, sao em lại..."

Diêu Viễn van vỉ, "Cho em đi ra ngoài, để em yên tĩnh một lúc..."

Đàm Duệ Khang nói, "Không, đừng chạy, đừng chạy! Tiểu Viễn, em muốn đi đâu chứ!? Em giẫm phải mảnh chai rồi, ngồi xuống!"

"Sida đấy!" Diêu Viễn lớn tiếng, "Đừng đụng vào!"

"Không sợ! Anh không sợ! Anh là anh của em!" Đàm Duệ Khang quát lên, "Em bị bệnh gì anh cũng không rời khỏi em đâu! Có anh ở đây, em không được đi!"

Hai người thở hồng hộc nhìn nhau, lát sau Diêu Viễn tuyệt vọng nhắm mắt lại nói, "Em van anh, để em đi đi mà, để em yên tĩnh một chút, em... em sai rồi, em sai hoàn toàn rồi, sao em có thể ngu xuẩn như vậy..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play