Nghe ba nói này." Triệu Quốc Cương đứng dậy, "Bảo Bảo, Triệu Diêu Viễn!" Diêu Viễn thở dốc đẩy ra, nó không thể tin nổi vào tai mình, "Ba..."
Triệu Quốc Cương nói, "Bảo Bảo, dì Thư Nghiên đã đợi ba năm năm rồi, dì không thể đợi thêm được nữa."
Diêu Viễn lặng đi một giây rồi hét vào mặt ba nó, hoàn toàn không đếm xỉa gì, "Chờ ai chứ!! Chuyện này liên quan gì đến con? Bảo bà ta đi đâu thì về đó đi!!!"
Triệu Quốc Cương dỗ dành, "Con nghe ba nói này, nghe này."
Triệu Quốc Cương vốn biết nói ra sẽ có kết quả như vậy, Đàm Duệ Khang bước ra khỏi phòng, Triệu Quốc Cương nói, "Duệ Khang, con về phòng trước đi."
Đàm Duệ Khang gật đầu trở vô, Diêu Viễn thở hổn hển, "Ba nói đi, ba nói cho rõ ràng, hôm nay nói trắng ra hết cho con."
Triệu Quốc Cương nói, "Con ngồi xuống đi."
"Ngồi cái gì!" Diêu Viễn không kiềm chế được quát lên, "Ba muốn nói thì nói đi!! Lần trước ba đã hứa gì với con!! Tại sao giờ lại đổi ý!? Lời ba nói không đáng tin!"
Triệu Quốc Cương hít sâu một hơi, rồi giải thích, "Không nói cho con biết là lỗi của ba, ba với dì quen nhau năm năm rồi, Thư Nghiên là người phụ nữ tốt, con đừng mù quáng chống đối như thế, con sẽ thích dì ấy, dì ấy cũng rất thích con, muốn trò chuyện với con, hai người nhất định sẽ có rất nhiều điểm chung, dì ấy cũng thích Jimmy Liao, thích nghe nhạc, con nhớ không? Có rất nhiều sách ba mua về cho con, đều là dì ấy đề cử cho con đọc đấy. Máy chơi game của con, cũng là dì ấy mua từ Hồng Kông về cho con."
"Chẳng liên quan gì đến con cả." Diêu Viễn chỉ cảm thấy tởm lợm không chịu được, nó bật cười, "Trên đời này thiếu gì đàn bà tốt, ba thích ai thì qua đêm với người đó! Mẹ nó, vậy con phải gọi là mẹ hết à!?"
"Không ai bắt con gọi là mẹ cả!" Triệu Quốc Cương cũng nổi giận, âm thanh như sấm rền, "Cô ấy đã ba mươi ba tuổi rồi, năm nay con cũng đã học lớp mười hai, ba nghĩ con phải trưởng thành hơn chứ!"
Hai cha con im lặng một cách đáng sợ, Triệu Quốc Cương suy nghĩ một lúc, cố gắng bình tâm lại, thuyết phục nó, "Bảo Bảo, con sắp lên đại học rồi, chẳng có mấy dịp gặp dì ấy đâu, dì ấy là người rất tốt, để dì ấy chăm sóc cho ba chẳng phải hay hơn sao? Nếu như con không muốn sống chung nhà với dì ấy cũng
được, bao giờ con nghỉ đông, mỗi tuần ba sẽ về hai ngày, cuối tuần ở chung với con nhé? Vậy được không?"
Diêu Viễn gân cần cổ, khe khẽ thở dốc, nhìn Triệu Quốc Cương trân trối, "Lần trước ba nói như thế nào? Ba, ba đã nói cái gì mà sau khi chết sẽ chôn chung với mẹ con. Ba nghĩ một mình ba đủ chia cho hai người phụ nữ à!? Có phải ba định chôn cạnh mẹ con ba ngày! Rồi sau đó lại chôn cạnh bà ta ba ngày nữa không!!? Có phải ba định để cho bà ta ngủ trong căn phòng đó!? Ngủ ở chỗ mẹ con trước đây từng ngủ không!?"
Diêu Viễn càng nói càng không thể khống chế bản thân, hệt như người điên gào rống với Triệu Quốc Cương, sau cùng nó đùng đùng bỏ về phòng đóng cửa cái rầm, Triệu Quốc Cương đứng dậy gọi, "Bảo Bảo!"
Triệu Quốc Cương đi tới gõ cửa, hôm nay ông phải giải quyết chuyện này cho ra nhẽ, không thể để mọi thứ dùng dằng thêm nữa.
Vặn cửa mãi không được, đang định đi kiếm chìa khóa thì ông nghe Diêu Viễn bên trong nức nở, "Mẹ, có người đàn bà muốn ở trong phòng của mẹ, ngủ trên giường của mẹ, lấy tiền của mẹ, đánh con của mẹ..."
Diêu Viễn độc thoại với ảnh người mẹ quá cố của mình, âm thanh thổn thức, Triệu Quốc Cương đứng tựa bên cửa thở mạnh, ông quả thực bó tay với đứa con trai của mình. Điều này đã vượt khỏi kế hoạch của ông, con trai ông khó đối phó hơn suy nghĩ của ông nhiều.
"Triệu Diêu Viễn, mở cửa ra." Triệu Quốc Cương gằn giọng, "Hôm nay ba nói cho con biết, ba sẽ kết hôn, ba nhất định phải kết hôn! Hết thảy những gì ba có ba đều cho con cả rồi, con còn muốn như thế nào nữa!"
Diêu Viễn bên trong đạp mạnh một cái, cửa phòng kêu răng rắc, Triệu Quốc Cương lạnh lùng nói tiếp, "Bảo Bảo, Thư Nghiên đang mang thai, hôm nay ba không phải đang bàn bạc với con đâu, cho dù con có chấp nhận hay không, tháng tám ba vẫn sẽ kết hôn với dì ấy. Con lý trí một chút đi, ba phải có trách nhiệm với người ta, ba đã để dì ấy chờ suốt năm năm..."
Câu nói đấy đã kích động Diêu Viễn triệt để, nó tức giận giật cửa ra, nhìn Triệu Quốc Cương thở hồng hộc, quát lên, "Tài sản cái gì? Ai cần tài sản của ba? Cho bà ta đi, cho bà ta hết đi... ba nghĩ con cần cái gì hả? Con thèm chút tiền đó của ba à?"
Diêu Viễn càng nói càng phẫn nộ, nó ném cái máy PSone, Triệu Quốc Cương theo bản năng né đi, máy chơi game bể nát bét, Diêu Viễn xô Triệu Quốc Cương một cái, gào lên, "Ba muốn thì cưới đi! Không ai cản ba đâu! Cút đi!! Cút!!! Đi mà làm chồng người khác!! Đi làm ba người khác đi!! Chúc mừng nhé! Con cóc cần đồ của ba!!"
Ngay sau đấy, Diêu Viễn nhận được phản ứng như dự kiến, một cái tát tai nghe chát chúa, một bên mặt sưng vù lên.
Triệu Quốc Cương cũng nhận được phản ứng như dự kiến, Diêu Viễn mở cửa, xỏ giày bỏ chạy ra ngoài.
"Tiểu Viễn!" Đàm Duệ Khang cuống quít đuổi theo.
Triệu Quốc Cương quát, "Đừng cản nó! Cho nó đi! Bình thường chiều nó riết hư rồi! Dượng không nuôi một đứa con hỗn hào vô ơn như vậy!"
Diêu Viễn đang chạy ra nghe vậy, xoay lại đấm mạnh vào cửa chống trộm.
Triệu Quốc Cương tức giận không lời nào để nói, ông ngồi phịch xuống sô pha, lặng trong giây lát, rồi nổi điên lên đá vào bàn trà, loảng xoảng, bàn trà thuỷ tinh vỡ tung tóe vương vãi dưới đất.
Đàm Duệ Khang đứng tần ngần một lúc trong phòng khách, di động Triệu Quốc Cương reo lên.
Triệu Quốc Cương nghe điện thoại, "Xin lỗi, anh làm mọi chuyện rắc rối hơn rồi. Tính tình của nó quá nóng nảy, giống hệt anh, nằm trong gien rồi."
"Không, em đừng qua đây, giờ khuya rồi, để anh qua, vậy nhé." Cúp máy xong.
"Dượng." Đàm Duệ Khang lên tiếng.
Triệu Quốc Cương đốt điếu thuốc nói, "Duệ Khang, dượng quá chiều chuộng Tiểu Viễn, con để vài hôm cho nó tỉnh ra."
Đàm Duệ Khang im lặng một chốc, rồi nói, "Con... dượng..."
Triệu Quốc Cương trầm lặng hút thuốc, vành mắt đỏ ké, thở từng hơi nặng nhọc, Đàm Duệ Khang nói, "Để con đi kiếm em về."
Triệu Quốc Cương phản đối, "Mặc kệ nó!"
Đàm Duệ Khang lắc đầu, mang giày vào rồi bỏ ra ngoài.
Diêu Viễn đi dọc con đường một chiều qua những cổng nhà, vẫy một chiếc xe tấp vào lề, tựa vào cửa sổ xe thở hồng hộc.
"Đi đâu?" Tài xế xe hỏi.
Diêu Viễn mở cửa xuống xe, đi tới bên vệ đường ngồi thụp xuống, đây rõ ràng là lúc nó nên khóc nhất, vậy mà nó không thể rơi được dù chỉ là một giọt nước mắt.
Đây hết thảy đều là lẽ đương nhiên, thậm chí có thể gọi là nước chảy thành sông, nó học cấp ba, rồi lên đại học, ba nó cần một người để bầu bạn, Triệu Quốc Cương được quyền có cuộc sống riêng của mình.
Nó đã từng nói với bản thân mình những đạo lý này rất nhiều lần, nhưng nó không cách nào chấp nhận được, trong một tích tắc vừa mới hiện hữu, lúc mà nó gào rống ấy, bỗng dưng nó cảm thấy Triệu Quốc Cương vô cùng xa lạ,
không có gì đáng để nó khóc lóc quậy phá um sùm, bởi nhẽ đó không còn là người nó đã từng quen thuộc nữa. Kể từ giây phút ông ấy bảo rằng mình phải kết hôn, trách nhiệm làm cha nó của ông đã được gỡ xuống hoàn toàn, như lời giã biệt những năm tháng cha con họ đôi bên nương tựa nhau mà sống, để trở thành chủ nhân của một gia đình khác, trở thành trụ cột cho những người khác dựa vào.
Mưa đêm lắc rắc, gió nổi lên, ngoài khu cư xá không biết nơi nào bị gió thổi đập rầm rầm, cơn dông ùa tới mang theo hơi nước dày đặc, bão sắp đổ bộ rồi.
Nó không mang theo ví tiền, trên người có mỗi cái điện thoại, trầm ngâm một lát, nó gọi điện cho Tề Huy Vũ.
"Tao đến đón mày." Tề Huy Vũ nghe xong lập tức nói, "Mày đang ở đâu?" Diêu Viễn từ chối, "Khỏi đến, tao bắt xe đi được."
Cơn mưa dần nặng hạt, lúc xe chở Diêu Viễn tới dưới nhà Tề Huy Vũ, Tề Huy Vũ đang đứng chờ dưới đèn đường, cầm một cái ô màu đen to kềnh càng.
Đèn đường rọi lên mặt Tề Huy Vũ, cửa sổ xe phản chiếu gương mặt của Diêu Viễn, nó chợt phát hiện ra bọn nó đều đã trưởng thành biết bao nhiêu, Tề Huy Vũ, Đàm Duệ Khang, và cả nó. Hai năm không gặp Tề Huy Vũ, bỗng dưng thoáng thấy xa lạ.
Tề Huy Vũ không nói câu nào, thanh toán tiền taxi, quàng vai Diêu Viễn đi thang máy lên nhà.
"Tiểu Viễn." Mẹ Tề Huy Vũ là một người phụ nữ dịu dàng, bà tươi cười chào đón nó, rót cho nó một ly sữa nóng hổi, rồi đi lấy máy sấy cho nó sấy tóc, còn chọc tụi nó, "Bảo Bảo nhờ có ba năm cấp hai ngồi chung bàn với cháu, tiếng Anh mới khá được như vậy."
Diêu Viễn áy náy nói, "Cám ơn dì, con làm phiền mọi người quá." Tề Huy Vũ bảo, "Mẹ à, đừng có gọi tên hồi nhỏ của con nữa."
Diêu Viễn nhìn ly sữa nóng, cười ngượng ngùng, tên hồi nhỏ của Tề Huy Vũ cũng là Bảo Bảo, lúc tụi nó ngồi chung bàn trước đây cũng từng chia sẻ nhau vụ này.
Mẹ Tề Huy Vũ nghe xong câu chuyện thì bảo, "Tiểu Viễn, sau này con cũng sẽ có gia đình riêng của mình, trở thành trụ cột của ai đó, chừng nào lớn lên con sẽ hiểu."
Tề Huy Vũ không hài lòng kêu lên, "Mẹ."
Mẹ Tề Huy Vũ gật đầu dặn, "Mai dì còn phải đi làm, dì đi ngủ trước đây, hai đứa đừng trò chuyện quá khuya, trước hai giờ rưỡi phải tắt đèn."
Bà quay về phòng, chỉ còn Tề Huy Vũ và nó ngồi lặng thinh bên bàn ăn.
"Poko." Giọng nói của Tề Huy Vũ đã trở nên trầm dày và chững chạc, không còn giống vịt đực như hồi trước nữa, lúc Diêu Viễn nghe Tề Huy Vũ gọi tên mình, cảm giác xa lạ đến mức có ảo tưởng như giọng nói thoát ra từ miệng một ai khác vậy.
Tề Huy Vũ đưa tay lên vuốt tóc Diêu Viễn, nói, "Mày đi tắm trước đi, mặc đồ của tao."
Diêu Viễn hỏi, "Nếu mẹ mày muốn kết hôn, mày có cản không?"
Tề Huy Vũ đáp, "Mẹ tao bảo là sẽ không kết hôn, sau này tao lập gia đình, cả nhà sống chung với nhau. Mẹ tao nói phải, chúng mình lớn cả rồi, chẳng qua số tao may mắn, nếu như gặp phải những chuyện mà mình không cách gì thay đổi được, thì cũng chỉ có thể học cách chấp nhận mà thôi."
Diêu Viễn thở dài nói, "Thật sự nếu như có thể, tao ước gì cả đời không phải lớn lên."
Diêu Viễn đứng dậy đi tắm, Tề Huy Vũ đưa cho nó một cái bàn chải đánh răng, nó dùng khăn mặt và khăn tắm của Tề Huy Vũ, mặc áo ngủ của bạn nó, rồi chui vào giường của Tề Huy Vũ.
Tề Huy Vũ còn đang bấm chuột lách cách chơi game, Diêu Viễn khom người dòm một hồi rồi hỏi, "Trò gì vậy?"
Tề Huy Vũ đáp, "Nhiệt Huyết Truyền Kỳ, mày chơi không? Mấy hôm trước tao tính giới thiệu trò này với mày, sau này tao qua bên Hồng Kông học, mày ở đại lục online, hai đứa mình có thể vô game chat chit giết quái."
"Để tao thử xem." Diêu Viễn cầm chuột. Tề Huy Vũ đứng dậy bảo, "Tao đi tắm."
Diêu Viễn điều khiển nhân vật be bé trên màn hình đi tới đi lui, chưa được bao lâu thì bị quái quần cho chết, hình ảnh biến thành màu xám, chờ hồi sinh.
Nó mở QQ của mình lên, liếc góc phải một cái, tiện tay mở luôn QQ của Tề Huy Vũ, bỗng dưng nó thấy lạ, Tề Huy Vũ đổi QQ à!? Sao không nói cho nó biết chứ!?
Có tin nhắn lấp loé, nó mở khung thoại lên, người nhắn lạ hoắc, gửi cho một đường link. Diêu Viễn sợ virus nên không dám bấm vào, bèn đóng lại, một lát sau lại có tin nhắn tới.
Dạo Bước Trên Mây: [Nhận được không? Ca ca, hình của anh đâu?] Diêu Viễn, "?"
Tề Huy Vũ nhận đệ đệ hồi nào vậy? Diêu Viễn mở nhật ký trò chuyện, bấm vào đường link bên trên, trên giao diện hiện lên một người nam, thì ra là một diễn đàn đồng tính giao lưu với nhau, đường dẫn bạn mạng gửi cho là một topic đăng hình giao lưu kết bạn.
[17 tuổi, 170, 103, tìm ông xã thật lòng đối xử tốt với mình] Diêu Viễn, "!!!"
Diêu Viễn nhất thời sững người, tim đập thình thịch thình thịch, nó không nhịn được mở lịch sử trò chuyện của Tề Huy Vũ và người kia lên xem. Nickname của Tề Huy Vũ là "Cậu Bé Hồng Trà".
Lịch sử tin nhắn rất ít chỉ vẻn vẹn mấy dòng.
Da Dạo Bước Trên Mây: [Chào ca ca (biểu tượng chim cánh cụt) anh học ở đâu vậy?]
Cậu Bé Hồng Trà: [(biểu tượng đóa hồng) Chào đệ đệ, em là 1 hay là 0?] Dạo Bước Trên Mây: [0, còn ca ca?]
Cậu Bé Hồng Trà: [0.5, em có hình không? Cho ca ca coi với.] Dạo Bước Trên Mây: [đường dẫn]
Dạo Bước Trên Mây: [?]
Dạo Bước Trên Mây: [Ca ca còn online không?]
Diêu Viễn hít sâu một hơi, tắt QQ của Tề Huy Vũ, nhìn lướt qua diễn đàn, hơi thở thoáng run rẩy, rồi bấm mấy cái, trên diễn đàn có chia ra làm vài box, bên trong còn có một đống chatroom tìm kiếm tình một đêm, nó lập tức xóa lịch sử duyệt web. Lúc mở ra thì lại thấy lịch sử duyệt web của Tề Huy Vũ, trong ấy cũng có mấy topic trên diễn đàn đó.
Diêu Viễn bấm mở link, diễn đàn đăng nhập tự động, trong đó hiện lên một đống ảnh, bên trên là đường link của diễn đàn đăng video đồng tính Đài Loan và diễn đàn đồng tính 1069, hết thảy đều là hình ảnh hai người đàn ông quấn quýt.
Diêu Viễn bị sốc không lời nào diễn tả nổi, đầu óc của nó hoàn toàn mờ mịt, nhìn một chốc, rồi dứt khoát tắt trang web đó đi. Nghe tiếng Tề Huy Vũ tắm xong đi ra, tức thì cả người nó cứng đờ.
Tề Huy Vũ đứng trước nhà tắm sấy tóc, Diêu Viễn thầm nghĩ trong bụng làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Mình tắt QQ của cậu ta thì kiểu gì cậu ta cũng biết!? Mà nó thì không giỏi lấp liếm, nó thừa biết là vẻ mặt của nó sẽ tố cáo tất thảy, thôi thì đã lỡ rồi thì làm luôn, nó ấn nút reset, khởi động lại máy.
Tề Huy Vũ đứng đằng kia nhìn qua, thấy màn hình nhảy số khởi động lại, bèn hỏi, "Ủa sao thế?"
"Treo... treo máy." Diêu Viễn trả lời, "Nhân vật game của mày ngoẻo rồi, có bị ảnh hưởng gì không?"
Tề Huy Vũ lập tức kêu lên thảm thiết, "Không phải chứ!! Tao là hồng danh đó! Kiểu này bị rớt hết trang bị rồi!"
Diêu Viễn cũng kêu lên, "Tao đâu có biết! Mày sợ chết còn đưa tao chơi làm chi chứ!"
Tề Huy Vũ nói, " y thôi bỏ đi bỏ đi, ai bảo mày là bà xã của tao chứ..."
Tề Huy Vũ lấy một cái ghế ra ngồi bên cạnh Diêu Viễn, Diêu Viễn nhích sang một bên, Tề Huy Vũ mặt ỉu xìu mở game Truyền Kỳ lên, acc của cậu ta bị rớt đồ sạch sẽ, nằm chết ở ven đường.
Tề Huy Vũ mở plugin lên, đọc ghi chép lịch sử trò chơi, buông lời chửi, "Đờ! Bị thằng nào giết, không liên quan đến mày!"
Diêu Viễn nói, "Vậy được rồi vậy được rồi..."
Nó biết vẻ mặt mình hiện tại vô cùng căng thẳng may mà có cái game này che giấu hộ, nó bò lên giường bảo, "Mày chơi đi, tao dòm mày chơi thôi."
Tề Huy Vũ mở cửa sổ QQ lần này cậu ta đăng nhập vô một nick QQ khác, Diêu Viễn hiểu ra rồi, lúc Tề Huy Vũ nói chuyện với mấy người đồng tính thì xài nick Cậu Bé Hồng Trà, còn chat với bạn cùng lớp, bạn bè các kiểu thì sử dụng nick chính là Cậu Bé Bánh Gừng.
Tề Huy Vũ đắc ý nói, "Tao có hai ông mặt trời*, QQ của mày có mấy ông mặt trời rồi?"
* M¾t trời dùng để chỉ level của ngwời dùng QQcàng sủ dùng thwờng xuyên thì càng có nhiều m¾t trời.
Diêu Viễn nằm vật xuống giường Tề Huy Vũ, đáp, "Không, cả năm nay tao có lên mạng đâu, ba tao không cho online QQ."
Tề Huy Vũ out khỏi QQ tắt máy, bò lên giường ngủ, giũ chăn đắp lên người hai đứa, hỏi han, "Mày thi cử ra sao?"
Tim Diêu Viễn nện thình thịch, nó đáp, "Cũng được... chắc tao vô đại học Trung Sơn."
Tề Huy Vũ hỏi tiếp, "Còn thằng anh siêu nhân môn tự nhiên của mày?"
Diêu Viễn trả lời, "Nguyện vọng một của ổng là Thanh Hoa, nguyện vọng hai là trường kỹ thuật Hoa Nam." Nói đến đây nó sực nhớ ra một việc, bèn hỏi Tề Huy Vũ, "Mày có chắc chắn qua cửa không đấy? Nếu không đi Hồng Kông học được thì sao? Nguyện vọng hai điền gì vậy?"
Tề Huy Vũ nghiêng đầu, chóp mũi cơ hồ chạm vào mũi Diêu Viễn, nói khẽ, "Nếu tao tạch, chắc cũng vô Trung Sơn học, nè, mày muốn tạo thi rót hå?"
Trong tích tắc tim Diêu Viễn lỡ một nhịp, nó nói, "Mày đi Hồng Kông học đi, tao hy vọng mày có tương lai rộng mở, thật đấy."
"Xí~" Tề Huy Vũ cười cười, xoay người lại, quay lưng về phía Diêu Viễn nói dỗi, "Mày chả thương tao gì hết. Mày đã nói tụi mình sẽ làm bạn suốt đời cơ mà."
Diêu Viễn ngóc đầu lên nhìn Tề Huy Vũ, nó bảo, "Mày qua Hồng Kông rồi tụi mình vẫn liên lạc được với nhau như thường mà. Tao chẳng có cái quái bản lĩnh gì cả, toàn dựa hơi ba tao, giờ tao cũng chẳng còn ba nữa... ai."
Tề Huy Vũ đề nghị, "Mày có thể coi tao là ba."
Cậu ta vẫn nhất mực quay lưng về phía Diêu Viễn, Diêu Viễn cơ hồ có thể cảm nhận được suy nghĩ trong đầu Tề Huy Vũ - cậu ấy muốn nó ôm mình từ phía sau.
Diêu Viễn nhớ đến cái diễn đàn và bạn chat của Tề Huy Vũ, một hồi thật lâu vẫn không tài nào bình tĩnh được, lòng dậy sóng không ngớt, nó nhớ đến những hình ảnh vừa mới xem trên máy tính, một ông ôm một ông, làm những chuyện y như trong phim... đầu óc Diêu Viễn quả thực như bị xới tung lên.
Nhưng điều khó tin nhất là nó lại mơ hồ cảm thấy hưng phấn, bên dưới có cảm giác.
Lúc bọn nó học cấp hai Diêu Viễn thi thoảng cũng hay sang nhà Tề Huy Vũ ngủ qua đêm. Từ nhỏ Diêu Viễn đã thích ôm chăn, còn Tề Huy Vũ thì có thói quen ngủ xấu, nhiều bận ngủ qua một đêm, sang hôm sau thì thấy cảnh Tề Huy Vũ nằm ngửa, tay chân chỉa đủ bốn hướng, còn Diêu Viễn thì nằm đè lên người cậu ta.
Khi ấy Tề Huy Vũ đã biết mình là gay chưa? Nếu không, thì cậu ta phát hiện ra lúc nào chứ?
Tim Diêu Viễn đập mãnh liệt, nó cũng là gay sao? Không thể nào... Diêu Viễn nhớ lại quãng thời gian nó cặp kè với Peko năm nào, cảm giác ấy dường như đã một đi không trở lại. Nó từng cảm thấy Peko rất đáng yêu, nó muốn nắm tay cô bé, nhưng chưa từng có những xốn xang thế này... nói vậy... bản thân Diêu Viễn không dám suy nghĩ xa hơn nữa.
"Poko." Tề Huy Vũ kêu.
Diêu Viễn từ từ nhắm mắt, Tề Huy Vũ xoay người lại nhìn nó, tiếng gió gào rin rít qua ô cửa sổ, cơn bão sắp đổ bộ vào đất liền, đây là cơn bão dữ dội nhất trong mấy năm gần đây.
Một giờ đêm, điện thoại ngoài phòng khách reo lên, Tề Huy Vũ lập tức bật dậy đi nghe máy, sợ đánh thức mẹ cậu.
Ba phút sau, Tề Huy Vũ thông báo, "Anh mày gọi mày về nhà, giờ sao đây?"
Diêu Viễn hít một hơi, nói, "Tao tắt điện thoại rồi mà, sao ổng biết tao ở đây chứ?"
Tề Huy Vũ nhún vai, ngồi xuống mép giường, Diêu Viễn cứ thấp thỏm trong dạ, nó có chút e sợ Tề Huy Vũ, lỡ đâu Tề Huy Vũ làm gì nó thì biết làm sao
đây?
Thế thì nó không thể nán mãi ở đây được, Diêu Viễn nghĩ ngợi rồi bảo, "Tao... mà ổng đang ở nhà hả? Bên ngoài gió lớn thế này..."
Tề Huy Vũ không tình nguyện nói ra, "Ổng đứng đợi dưới lầu á, ổng bảo ba mày đi ra ngoài rồi, hay kêu ổng lên đây ngủ luôn? Trải chăn nệm dưới đất nằm nói chuyện."
Diêu Viễn vội từ chối, "Thôi thôi, để tạo đi xuống dưới."
Diêu Viễn lấy đồ của mình thay lại, Tề Huy Vũ vẫn nhìn nó, Diêu Viễn bị nhìn mà đâm hãi, nó bảo, "Tao về nha, bữa nào đi chơi không?"
"Mày không sao chứ?" Tề Huy Vũ cau mày hỏi.
Diêu Viễn ý thức được bữa nay nó đã tỏ ra quá mức khác thường, nó cũng không biết phải nói gì, đành bảo, "Không sao."
Tề Huy Vũ đưa Diêu Viễn xuống lầu, ngoài hành lang tối om om, một người toàn thân ướt chèm nhẹp đứng đấy, lo lắng gọi, "Tiểu Viễn! Về nhà đi em! Ba em đi rồi!"
Gió mưa rền rĩ, trận bão cuốn theo từng cơn mưa lũ lượt tràn về, gió thốc mạnh dẫn theo hơi nước điên cuồng quất tới, cả người Đàm Duệ Khang sũng nước, tóc bết vào trán.
Tề Huy Vũ bảo, "Giờ không bắt xe được đâu, lên lầu ngủ đi!" Đàm Duệ Khang nói, "Được mà! Taxi vẫn còn chờ ngoài kia!"
Diêu Viễn làm động tác nói, "Tao về nhé, Kê Kê, bao giờ về tới nơi gọi cho mày."
Tề Huy Vũ dặn, "Đi đường cẩn thận!"
Bọn nó chào tạm biệt, Diêu Viễn đi xuống bậc thang, mưa đập xối xả vào mặt, Đàm Duệ Khang khó khăn bung dù ra che cho Diêu Viễn, hai đứa đi ra chỗ taxi đậu.
Trong nhà một mớ hỗn độn, bàn trà thuỷ tinh vỡ nát vương vãi khắp phòng, Đàm Duệ Khang đi thu dọn, bảo, "Em tắm đi, coi chừng bị cảm."
"Anh tắm trước đi." Diêu Viễn nhìn mảnh vụn đầy rẫy dưới đất, nói, "Anh ướt hết cả người rồi kìa. Mai dọn cũng được, mấy cái này không xài được nữa đâu."
Đàm Duệ Khang im lặng đi tắm, sau đó tới phiên Diêu Viễn, lúc nó tắm xong đi ra thì phòng khách đã được dọn dẹp xong xuôi, ngón tay của Đàm Duệ Khang dán băng cá nhân. Ngoài ban công mưa gió oanh tạc, sấm nổ rền vang từng hồi.
Một ly sữa nóng bày trên bàn cơm, xấp hồ sơ Triệu Quốc Cương đưa nó ký nằm trên nóc tủ lạnh.
"Ngủ đi, ngủ một giấc xong mọi chuyện sẽ ổn thôi." Đàm Duệ Khang nói.
Diêu Viễn thẫn thờ gật đầu, hôm nay thực sự xảy ra quá nhiều chuyện, nhiều đến mức nó chẳng muốn nghĩ ngợi gì thêm nữa, nó không bật đèn mà leo ngay lên giường nằm, nhắm mắt lại, cầu cho ngày mai khi mở mắt ra, tất thảy chưa từng phát sinh.
Cầu cho ngày mai khi tỉnh giấc, ba vẫn đang ngồi ngoài kia xem tin tức buổi sáng, Tề Huy Vũ vẫn là bạn thân của nó, bàn trà thuỷ tinh đã vỡ nát được khôi phục nguyên trạng.
Cầu cho tất thảy những điều xảy ra trong tối hôm nay, chỉ là một cơn ác mộng khiến thế nhân mỏi mệt.
Trong giấc mộng u ám, Diêu Viễn vùng bỏ chạy, cơn bão không ngớt thét gào bên tai, dường như có thứ gì đó đang đuổi theo sau nó, khiến nó hoảng sợ, ú ớ kêu thất thanh.
Giấc mộng u ám ấy đeo bám nó mãi cho đến khi có một cánh tay thân thuộc ôm lấy Diêu Viễn, kéo nó ra khỏi cơn mộng mị không hồi kết đó. Thậm chí ngay khi đang chìm trong giấc mộng không cần tỉnh dậy, nó cũng biết ai đang ôm lấy nó, một tia sáng dần len lỏi vào trong thế giới đen tối, gió dữ mưa rền đi qua, bốn bề dần lắng xuống, mùa xuân tới rồi, giấc mộng an yên nhẹ nhàng phủ vây lấy nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT