Lục Quân Lễ vẫn còn chăm chú nhìn Diệp Mạn Lâm, ý muốn nói rằng anh đã thể hiện rất rõ.

Diệp Mạn Lâm cúi đầu nhỏ giọng than thở, “Nhìn anh tỏ tình thật bất ngờ, không cần em làm ví dụ chứng minh đâu.”

“Nếu em muốn nói thì anh cần phải nói với em, anh đã nghe thấy.” Lục Quân Lễ không hài lòng liếc mắt về phía Diệp Mạn Lâm.

Diệp Mạn Lâm im lặng, quay người đi về phía sau.

Lục Quân Lễ lập tức nắm tay cô lại, “Xin lỗi nếu làm em sợ, anh chỉ muốn mang đến cho em một bất ngờ, để em có thê nhớ mãi ngày hôm nay, không thể quên được.”

“Nửa bất ngờ nửa sợ hãi.” Diệp Mạn Lâm sửa lại, tay giơ đóa hoa hồng mà Lục Quân Lễ vừa mới hái, “Mà còn là tiện tay dắt trộm dê!”

“Nói gì vậy, chỉ là dùng một chút đồ của mình, có gì là tiện tay dắt trộm dê đâu.”

“Vậy em sẽ nói với bác gái rằng, anh đã hái hoa của bác ấy.” Diệp Mạn Lâm quay người tiếp tục đi, Lục Quân Lễ vội vàng kéo cô lại.

Lục Quân Lễ nghiêm mặt chỉ vào mũi Diệp Mạn Lâm, cảnh cáo cô không được đi.

“Chỉ một đóa hoa nên không hài lòng sao,” Lục Quân Lễ kéo Diệp Mạn Lâm lên cầu thang phía sau biệt thự, dừng lại ở căn phòng cuối cùng trên tầng hai.

“Đây là phòng của anh à?” Diệp Mạn Lâm hỏi.

“Là phòng của hai chúng ta.” Lục Quân Lễ nói nhỏ, rồi ra hiệu cho Diệp Mạn Lâm mở cửa.

Diệp Mạn Lâm cảm thấy có gì đó không ổn, nghi ngờ nhìn anh một cái, đẩy cửa ra, thấy bên trong toàn hoa hướng dương, trên giường và sàn chỉ còn lại một lối đi nhỏ.

Diệp Mạn Lâm ngạc nhiên há miệng, nhớ lại khi trước cô và Lục Quân Lễ ở Mỹ, đã đi tàu qua một cánh đồng hoa hướng dương, hoa nở rất đẹp, lúc ấy cô đã rất vui và nói với Lục Quân Lễ rằng cô thích hoa hướng dương nhất. Hoa hướng dương luôn hướng về ánh sáng, tràn đầy nhiệt huyết và sức sống, mỗi lần nhìn thấy đều mang lại cho cô niềm vui và hy vọng. Hơn nữa, sau khi hoa tàn, hạt của nó Diệp Mạn Lâm cũng rất thích.

Không ngờ Lục Quân Lễ vẫn nhớ điều này.

Nếu như vừa rồi lời tỏ tình của Lục Quân Lễ, là một cú sốc sau đó là bất ngờ, thì bây giờ điều này thực sự là một bất ngờ và cảm động thuần khiết.

Diệp Mạn Lâm che miệng, nhìn Lục Quân Lễ, mắt đỏ hoe nhưng cô không dám khóc, phải kiềm chế lại.

“Đây là chuyện vui, em không cần phải khóc.” Lục Quân Lễ nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc của Diệp Mạn Lâm, “Hai người ở bên nhau là để vui vẻ, không phải để buồn bã. Vì vậy chúng ta chỉ cần vui vẻ là đủ, đừng rơi nước mắt.”

Diệp Mạn Lâm gật đầu, bây giờ cô không thể nhìn Lục Quân Lễ, nếu không sẽ không kiểm soát được bản thân. Cô quay người ôm hoa, ngồi xuống sàn, bốn phía đều bị hoa hướng dương bao quanh, vui vẻ nở nụ cười.

Diệp Mạn Lâm bỗng hiểu ra, tại sao Lục Quân Lễ lại chọn thời điểm này để tỏ tình với mình, có lẽ vì liên quan đến hoa hướng dương, anh chắc chắn đã chuẩn bị rất lâu.

Nhưng có một điều Diệp Mạn Lâm không hiểu, nếu Lục Quân Lễ đã thích mình từ lâu, tại sao lúc trước anh lại hủy hôn với mình.

“Bởi vì anh đã hứa với em.” Lục Quân Lễ ngồi bên cạnh Diệp Mạn Lâm, “Lúc trước thời điểm em cầu xin anh, đây là điều chúng ta đã hứa với nhau, phải giữ lời hứa. Sau khi đính hôn, quyền chủ động hầu như hoàn toàn nằm trong tay nam giới. Anh không muốn em bởi vì cảm ơn anh, không thể không nhân nhượng phải chiều theo quyết định của anh. Anh vốn đã nghĩ rằng chúng ta sẽ có một khởi đầu thuần khiết, nhưng sau đó anh nhận ra mình đã nghĩ quá nhiều, vì em thật quá đáng, sau khi về nước nửa năm liền không thèm để ý đến anh.”

“Em cảm thấy rằng, sau khi về nước anh lập tức đề xuất chia tay, có phải là muốn phân rõ quan hệ với em hay không? Vậy anh không có tình cảm gì với em, thì không phải là đang theo lừa xuống núi* hay sao? Nên em không muốn làm phiền đến anh.” Diệp Mạn Lâm giải thích xong, thở dài rằng suy nghĩ của hai người quả thật khác nhau, có lẽ đây chính là sự trớ trêu.

*xuôi theo tình thế.

“Điều này cho thấy anh không phải là con lừa. Nửa năm qua em khiến anh chịu đựng rất khó khăn, phải chịu trách nhiệm.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play