“Vậy chúng ta có thể bắt đầu từ những người sống sót sau khi bị sét đánh, lần theo manh mối tìm kiếm Giáo phái Hai mươi bốn.”

Lục Quân Lễ tiếp tục đồng ý.

“Anh nói Giáo phái Hai mươi bốn thực sự muốn tìm kiếm điều gì trong đầu những người như chúng tôi? Giả sử trong đầu có thứ gì đó, bọn chúng lấy ra rồi có thể làm gì?”

Lục Quân Lễ lắc đầu, “Đã sớm nói rồi, phải mở đầu cô ra mới biết. Hoặc tìm một người sống sót khác sau khi bị sét đánh, lấy đầu họ ra để tôi giải phẫu.”

“Anh tưởng tôi không có hỏi sao.”

“Thực ra điều tra nguyên nhân này không có ý nghĩa gì, bất kể bọn họ muốn mở đầu cô vì lý do gì, những người này đều nên bị tiêu diệt.” Lục Quân Lễ nói, “Nếu bọn chúng dám đến lần nữa, cứ việc g.i.ế.c là xong, không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Biết nhiều về một số chuyện, ngược lại thêm phiền phức.”

Lục Quân Lễ rất giỏi trong việc đơn giản hóa vấn đề phức tạp, hơn nữa cách đơn giản của anh lại rất hợp lý. Khiến Diệp Mạn Lâm nghe xong không còn gì để phản biện.

“Tuy cô là một cảnh sát, nhưng sức lực có hạn, việc này vẫn giao cho tôi phụ trách đi.”

“Không được, để tôi làm, bởi vì tôi là cảnh sát, điều tra sẽ thuận tiện hơn.” Diệp Mạn Lâm không muốn mình càng nợ nần nhiều hơn, khiến cô càng ngày càng cúi thấp đi trước mặt Lục Quân Lễ.

Lục Quân Lễ nhận ra sự khác thường của Diệp Mạn Lâm, “Cô sợ nợ ân tình của tôi sao?”

Diệp Mạn Lâm mím môi.

“Việc này không tính, là nợ giữa tôi và bọn chúng, một khi dám phái người ẩn nấp trong bệnh viện của tôi, bọn chúng sẽ có ngày phải hối hận.”

Lục Quân Lễ giải thích xong, chuyện này trở thành việc anh muốn điều tra để trả thù, thuận tiện dẫn theo Diệp Mạn Lâm.



“Cảm ơn.” Diệp Mạn Lâm không thể cự tuyệt nữa.

Lục Quân Lễ ngáp hai cái. Diệp Mạn Lâm quay đầu nhìn, hỏi Lục Quân Lễ sao trông có vẻ mệt mỏi như vậy.

“Anh cũng không giống như người bị đánh thức giữa đêm mà không có tinh thần.”

“Tối qua tôi không ngủ,” Lục Quân Lễ giọng trầm thấp, mang theo chút khàn khàn quyến rũ, “Đi thôi.”

Xe chạy đến nơi, Diệp Mạn Lâm cảm ơn Lục Quân Lễ đã tiễn mình, trước khi chia tay nhắc nhở Lục Quân Lễ vẫn nên giữ tinh thần, cẩn thận khi lái xe.

“Ừ.” Lục Quân Lễ hưởng thụ đáp một tiếng, đợi Diệp Mạn Lâm vào nhà rồi mới khởi động xe rời đi.

Trời sáng, láng máng nghe thấy tiếng gà gáy truyền đến.

Diệp Mạn Lâm đột ngột ngồi dậy, ngồi ngơ ngẩn bên giường, mới nhớ ra rằng tối qua cửa sổ của cô đã bị kẻ sát nhân kia làm vỡ.

Tối qua bởi vì khi về cô trong đầu đã rối bời, nghĩ đến những chuyện khác nên quên mất chuyện này, thật kỳ lạ là khi ngủ không cảm thấy lạnh, chẳng lẽ thời tiết đã ấm lên.

Diệp Mạn Lâm xuống giường xem, phát hiện cửa sổ bị hỏng tối qua đã được sửa lại như cũ. Ngoài sân cũng không có mảnh kính nào, được dọn dẹp sạch sẽ, giống như tối qua không có chuyện gì xảy ra.

Diệp Mạn Lâm ngay lập tức nghĩ đến Lục Quân Lễ, chắc chắn là thời điểm cô đến bệnh viện tối qua, Lục Quân Lễ đã thông báo trước cho cấp dưới giúp cô sửa cửa sổ.

Lục Quân Lễ có đôi khi thật chu đáo, như việc mang bữa sáng, hay sửa chữa cửa sổ như bây giờ.

Diệp Mạn Lâm không nhịn được cười, đi mở tủ quần áo, chọn một chiếc áo sơ mi trắng có cổ ren làm lớp nền, mặc đồng phục cảnh sát, buộc tóc lại, nhẹ nhàng tô một chút lông mi và môi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play