Ít nhất gã đã biết người đã thuê gã đi trộm mộ là một thương nhân cổ vật họ Lưu, và lý do gã vào ngôi mộ là để tìm một chiếc hộp. Chỉ biết rằng chiếc hộp được đặt trong quan tài, nhưng bên trong có gì thì Mạc Liên Thành lại không biết.
Nghe vậy, Vũ thúc liền trầm tư. Sau khi trao đổi ánh mắt với cô gái bên cạnh, ông nói: “Người đó tên là Lưu Thiên Thu phải không?”
“Sao ngài biết?” Mạc Liên Thành mặt tái mét.
Vũ thúc cười hì hì, nói: “Vậy thì đúng rồi.” Vừa nói, ông vừa ra hiệu cho người bên cạnh nới lỏng dây trói, rồi từ trong người lấy ra một phong bì giấy da bò, đưa cho Mạc Liên Thành, nói: “Tôi cũng quen biết Lưu Thiên Thu. Và trùng hợp là, ông ấy cũng đã nhờ tôi làm một chuyện.”
Lý Du giật mình. Khả năng gặp gỡ trùng hợp này quá nhỏ, chẳng lẽ Lưu Thiên Thu nhờ họ đi g.i.ế.c người diệt khẩu.
Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã lập tức biến mất. Lý Du rất rõ, nếu không có Vũ thúc và nhóm người này xuất hiện, khả năng sống sót để rời khỏi ngôi mộ của họ là không lớn. Chẳng cần phải thuê người g.i.ế.c người.
“Lưu Thiên Thu nói rằng tổ tiên cậu có một cuốn sách ghi lại nhiều vị trí ngôi mộ.” Vũ thúc nói với Mạc Liên Thành: “Tôi muốn hỏi, có thông tin gì về một ngôi mộ tên là 'Cửu Phượng Triều Long' không?”
“Cửu Phượng Triều Long?” Mạc Liên Thành mặt biến sắc: “Sao ngài biết điều này?”
Lý Du vỗ trán, gã Mạc Liên Thành này bình thường nhìn có vẻ thông minh, sao lúc quan trọng lại ngu ngốc thế nhỉ? Câu trả lời như vậy chẳng khác nào nói với người ta, những gì ngươi nói hoàn toàn đúng sao?
“Đến đây, cậu xem phong bì trước, rồi chúng ta sẽ trò chuyện.” Vũ thúc mỉm cười, ra hiệu cho Mạc Liên Thành ngồi xuống, giống như đang tiếp đón một người bạn lâu năm.
Còn cô gái bên cạnh thấy Lý Du đang nắm chặt vết thương ở tay thì nhíu mày và ngạc nhiên nói: “Cậu bị thương à?” Giọng nói của cô nhẹ nhàng nhưng lại mang vẻ hoang dã quyến rũ.
“Bị côn trùng trong mộ cắn một cái.” Lý Du mỉm cười khổ sở: “Đã xử lý rồi, chắc không có vấn đề gì lớn.” Nhưng cô gái lại nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ, nâng tay anh lên xem một lúc rồi mới gật đầu, nói với cậu thanh niên bên cạnh: “Lâm Tử, lấy chút thuốc bột cho cậu ấy bôi vào, còn cho một viên thuốc giải độc.”
Lâm Tử đáp lại một tiếng rồi ra hiệu cho Lý Du đi theo mình. Thạch Quang Sinh dưới ánh mắt uy h.i.ế.p của gã cũng đi cùng Lý Du. Có thể thấy rằng, Vũ thúc và Mạc Liên Thành không muốn để Lý Du và Thạch Quang Sinh biết về cuộc trò chuyện của họ.
Đến lúc này, Lý Du trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô gái bảo người ta lấy thuốc thì đã chứng tỏ rằng mạng sống của anh sẽ không gặp nguy hiểm quá lớn. Nếu không thì đâu cần phải lãng phí thuốc men.
Chỉ có điều chính anh cũng không rõ vận mệnh nào đang chờ mình trong thời gian kế tiếp. Bởi nếu đã làm hỏng chuyện của Vũ thúc, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng để nhóm của anh rời đi...
Cuộc trò chuyện giữa Mạc Liên Thành và Vũ thúc diễn ra nhanh hơn tưởng tượng của Lý Du . Vết thương trên tay anh vừa mới băng bó xong thì Mạc Liên Thành đã quay lại. Nhưng tinh thần có phần sa sút, không biết Vũ thúc đã nói gì với gã.
“Chúng ta không thể đi được.” Mạc Liên Thành vừa mở lời đã tung ra tin xấu. Gã kể lại cuộc trò chuyện và thỏa thuận giữa mình với Vũ thúc cho Lý Du và Thạch Quang Sinh nghe.
Hóa ra Vũ thúc cũng như Mạc Liên Thành đều được người ta thuê. Theo kế hoạch ban đầu, trước tiên Mạc Liên Thành phải lấy một chiếc hộp trong ngôi mộ thời Đường. Khi lấy được đồ bên trong thì nhóm của Vũ thúc mới đi tìm ngôi mộ “Cửu Phượng Triều Long”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT