“Công việc của cô là người làm vườn ở đây. Công việc rất đơn giản. Hoa dưới biển không cần tưới nước, cô chỉ cần dọn cỏ dại mới mọc và giữ những bồn hoa sạch sẽ.”
Ngày tiếp theo, Tô đi theo quản gia cá chình nhận phân công công việc, đi đến nơi làm việc của mình.
“Lẽ ra nên đưa cô đến chỗ ở trước, nhưng phòng đó đã lâu chưa có người ở, để người làm dọn qua trước. Chúng ta đi bàn bạc công việc.”
Nơi làm việc là vườn hoa của các công chúa người cá, nơi cô đã đến hôm qua.
“Thỉnh thoảng các công chúa sẽ đến đây, cô nhớ phải phục vụ cho tốt. Nói chuyện gì hay vào, đừng để họ mệt mỏi, cũng khiến họ vui vẻ lên. Phải rồi, cô nhớ phải bắt sâu nữa.”
Quản gia cá chình lật bản ghi chép trong tay, dáng vẻ cẩn thận tỉ mỉ.
Tô hơi xúc động khi được trở lại. Khu vườn tắm trong ánh nắng mặt trời rất khác. Nó không chỉ là nhiều thêm thực vật hay tăng thêm vài góc đáng chú ý, mà giống như hoàn toàn thay đổi, hệt như một dòng sông rải đầy hoa, thiếu đi mấy phần yên bình và chất thơ, tăng thêm sức sống bừng bừng.
“Trừ bồn hoa của công chúa Ariel, cô phải đối xử công bằng với bồn hoa của các công chúa khác. Nếu cô cố ý chăm sóc, hoặc ưu đãi nhiều hơn cho ai thì đều không tốt.”
Quản gia cá chình đẩy kính mắt trên mũi, nói tiếp:
“Còn bồn hoa của công chúa út, là cái hình tròn kia kìa, cô đừng đụng vào, cũng không cần làm gì cả. Công chúa muốn tự tay chăm sóc nó, cũng không thích ai động tay vào.”
Tô nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của Ariel, cảm thấy dường như tính cách của nàng không giống với ngoại hình, có vẻ rất cố chấp.
“Lát nữa ta sẽ đưa chìa khóa vườn cho cô. Sáu vị công chúa cũng có chìa khóa riêng. Nếu họ có đến, thường là sẽ vào thời gian cố định. Buổi chiều từ thứ Hai đến thứ Bảy, lần lượt là Công chúa lớn đến Công chúa út. Nếu họ có dặn dò gì, cô nhớ làm theo. Nhưng mà vẫn trừ Công chúa út. Các công chúa khác rất ít khi đến, họ thường thích uống trà tán gẫu hơn.”
Quản gia cá chình không lạnh lùng như bề ngoài, thực tế còn khá thích nói, thậm chí có thể gọi là lải nhải. Câu chuyện dần chuyển từ công việc đến tính cách và cuộc sống của các công chúa, ông ta như nói mãi không hết. Nhờ vào sự lải nhải của ông ta, Tô có nhiều thêm một ấn tượng về Ariel: Hình như nàng không thích chung đụng.
Nhưng dựa vào những gì nghe được, cô cảm thấy nàng như thế cũng dễ hiểu. Dù sao nghe ra thì các chị gái của nàng rất giống kiểu quý tộc kiêu ngạo, càng là các công chúa tao nhã, cao quý, mười ngón tay không dính bùn.
Bây giờ thì vị quản gia nhìn rất nghiêm túc đã hoàn toàn không nói chuyện công việc nữa mà luôn miệng kể chuyện vui hoặc buồn khi hầu hạ các công chúa. Quản gia thận trọng biến thành ‘áo bông tri kỉ’ của các công chúa, Tô đứng bên cạnh lơ đãng nghe ông ta nửa đau khổ, nửa vui sướng ‘khiêm tốn’ khoe khoang. lại nhìn lên bầu trời.
Lúc này, biển vô cùng tỉnh lặng, Tô có thể thoáng thấy mặt trời. Nó giống như một đóa hoa tím, từ cánh hoa tỏa ra ánh sáng nhiều màu.
Đây thật là một nơi kỳ diệu, trời đất một màu, mà bản thân như đứng giữa hai bầu trời xanh lam.
Cát dưới chân cũng mềm mại thoải mái. Tô híp mắt, đột nhiên rất muốn một ngày được đánh một giấc dài ở một nơi như thế này.
“A, a, a, chuyện gì thế này!”
Cá chình đang đắm chìm trong trí nhớ, thao thao bất tuyệt đột ngột la lên.
“Sao thế?” Tô đi đến hỏi.
“Sao bức tượng công chúa út thích thành ra thế này rồi!” Quản gia cá chình nhìn bức tượng hoàng tử đã bị mẻ, lòng như dao cắt: “Đây là bức tượng công chúa út của chúng ta thích nhất đấy!”
“Không… không biết, tôi mới đến đây hôm nay thôi!” Tô chột dạ nói, lập tức phun ra mấy câu nói dối.
Mặt quản gia cá chình đầy nước mắt.
Tô hỏi: “Thợ thủ công của cung điện không sửa được à? Hay là để thợ thủ công làm thêm cái khác?”
Quản gia cá chình ủ rũ cúi đầu đáp: “Thợ thủ công trong cung điện chúng ta không làm được cái này. Nó tự chìm xuống từ tàu của con người. Tuy là trong cung có một thợ giỏi có thể phục hồi tượng, nhưng vấn đề là người đó mới ra ngoài học tập, đã đi đến một đại dương khác. Ôi chao, trong con tàu đắm đó có rất nhiều châu báu đẹp, không hiểu vì sao công chúa út chỉ mang cái này về!”
“Chỉ mang mỗi cái này? Chắc là công chúa rất thích nó.” Tô cũng thấy lạ khi biết Ariel chỉ lấy tượng.
Chòm râu của quản gia cá chình giật nhẹ, giọng nói mơ màng: “Bọn tôi cũng không biết công chúa nghĩ gì nữa. Có rất nhiều thứ mang đi được, người lại chỉ thích pho tượng chẳng có gì hay này. Các công chúa khác đều mang đi những thứ kỳ lạ, đẹp đẽ nhất trên con tàu, cứ nhìn những bồn hoa của họ thì biết, đều trang trí từ bằng những thứ đó.”
Nhìn bồn hoa hình tròn mộc mạc không có bất kỳ vật trang trí nào, không thể so sánh với những bồn hoa khảm đá quý hoa lệ khác, quản gia rơi vào suy nghĩ miên man về khả năng thưởng thức của công chúa út.
Khi ông ta bận làm điều đó, Tô đưa tay ra sờ lên bên trán pho tượng. Cô bấc giác nhớ đến tiếng thì thầm của Ariel khi bức tượng rơi xuống vào đêm qua. Âm thanh ngập tràn khổ sở, có nỗ lực kiềm nén cũng không nén được cõi lòng tan nát.
“Quản gia, xin cho tôi hỏi, tôi có công việc gì cuối tuần không?”
Quản gia hồi hồn lại: “Không. Đó xem như thời gian nghỉ ngơi, cô có thể đi lại tự do. Nhưng trong tuần này cô nên dành thời gian đến chỗ bác sĩ Simon kiểm tra sức khỏe. Ít nhất phải ba lần. Ông ấy nói cần đảm bảo cô đã hoàn toàn hồi phục.”
“Ừm, tôi biết rồi, cảm ơn ông.”
Tô vỗ tay đứng dậy, quay người lại nhìn thấy Ariel.
“Công chúa đáng yêu của chúng tôi, hôm nay người đến sớm quá!”
Có thể nhìn ra Ariel rất được yêu thích, quản gia cá chình vừa nhìn thấy nàng đã cười toe toét.
Ariel không hề có cử chỉ xa cách của công chúa, mỉm cười đi đến ôm quản gia cá chình một cái, tay kia của nàng cầm một túi hạt giống.
“Kính chào công chúa Ariel.” Tô cúi đầu chào.
Khuôn mặt bỗng bị một ngón tay của nàng chọc vào, Tô ngẩn ra.
Ánh mắt Ariel lấp lánh như rất vui: “Chào cô, Tô!”
“…” Tô nhìn nàng.
“Sao thế?” Hình như Ariel chưa nhận ra gì cả.
“À thì… Thưa Công chúa, người chọc tôi như vậy… không tốt lắm đâu ạ.”
“À!” Ariel thở ra một tiếng, vội vã thu tay về, dường như rất vui vẻ, ‘chào’ người xong thì quên cả buông tay.
Tô vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ trước thái độ của Ariel. Cô thầm nghĩ đúng là nàng công chúa này ít nói chuyện, vừa xuất hiện là đã ‘ra tay’. Nàng đang xác nhận mình vẫn là người sống à?
Quản gia cá chình nhận lấy túi hạt giống trong tay Ariel, nhìn những đóa hoa ở đằng xa, đau lòng hỏi:
“Lại phải thay nữa à?”
“Ừa. Sau khi ta hái chúng xong, mong ông mau giao cho các người làm để họ cắm trong các phòng ngủ của cung điện. Hoa lần này không để lâu được.”
Ariel kéo tay áo Tô: “Cô có muốn hái với ta không?”
Quản gia cá chình lập tức hóa đá. Ông ta rất hoảng sợ trước lời mời của Ariel.
“Được, được.” Tô cũng bị dọa. Chẳng lẽ lời của quản gia toàn là giả? Hay là tình cảm của vị công chúa này với con người quá lớn?
Dường như Ariel không quá để ý phản ứng của hai người bên cạnh: “Lát nữa lúc ta vẫy tay với cô, cô cứ đến. Lần này có một số hoa ta muốn tặng cho bà nội. Bình hoa của bà là loại trong suốt, từ trên xuống dưới đều thấy rất rõ, cô mới tham gia lần đầu, rất dễ làm hỏng thân hoa. Ta sẽ hái hoa cho bà nội trước rồi cô lo những hoa khác.”
“Hái hết một lần có nhiều quá không? Vì sao phải vội thay số hoa đang nở đẹp như vậy?” Tô rất không hiểu.
Quản gia cá chình ở bên cạnh lắc đầu bất đắc dĩ:
“Cô đừng thấy lạ. Lần nào công chúa út cũng như thế. Hình như người đang tìm một loại màu đỏ nào đó. Người đã trồng rất nhiều loài hoa màu đỏ khác nhau nhưng chưa lần thu hoạch nào thấy thỏa mãn. Người cũng không nói rõ mình đang tìm gì, bọn ta không giúp được người. May mà cung điện rất lớn, có nhiều bình hoa, hái xong có thể cắm vào. Nhờ công chúa mà các loài hoa trong bình luôn tươi đẹp.”
“A, thì ra là thế.” Tô lập tức liếc qua Ariel, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô cứ đợi rồi đợi, chuyện ‘hợp tác’ trễ hơn tưởng tượng. Cho đến tận trưa, Ariel vẫn đang một mình bận rộn. Nàng thật sự rất cẩn thận, cử chỉ vô cùng tỉ mỉ, cắt một cành hoa cũng tốn hơn nửa ngày.
Tô lại lau qua các bồn hoa khác một lần. Cái hình cá voi là mất thời gian nhất, vì nó có rất nhiều đường cong và khe hở.
Thời gian trôi rất nhanh, chớp mắt đã đến thời gian bữa trưa.
“Ăn chung nhé?” Quản gia cá chình hỏi Tô.
“Không cần, không cần đâu, tôi có mang cơm theo.” Tô chỉ vào một cái hộp bọc vải bên ngoài.
Tô sao dám ăn chung với cá chình. Đối với con người, thức ăn của bọn họ đều rất khủng bố, cần được chế biến phù hợp.
“A, vậy tôi đi đón con đây.” Thì ra quản gia cá chình là người đã có gia đình.
“Công chúa không đi ăn à?” Tô nhìn sang Ariel còn đang làm việc.
“Hôm nay công chúa út và Tam Công chúa sẽ dùng bữa cùng nhau, lát nữa Tam Công chúa sẽ đến tìm người.”
Chuyện nói đến là đến – con gái thứ ba của Thần Biển, Gwendolyn xuất hiện trước mặt hai người.
Tô nhìn sang thì cảm thấy gia đình này có gien rất tốt, ai cũng là người đẹp.
“Ariel, đi thôi.” Người kia đứng gọi bên ngoài vườn mà không đi vào, hẳn là vì sợ trang sức trên đuôi bị lấm bùn.
“Vâng.”
Ariel đi ra quay đầu lại nhìn Tô, do dự như muốn mở miệng nói gì đó, kết quả Gwendolyn đã duỗi tay đến kéo nàng đi mất.
Trong vườn chỉ còn một mình Tô.
Cô thở dài một hơi. Thật ra khi nãy cô rất sợ Ariel mời mình ăn cùng.
Cô rất khuôn muốn giao tiếp với các người cá quý tốc. Sớm nay, trên đường đến vườn hoa, cô đã gặp rất nhiều người cá. Phản ứng của người cá bình thường và các loài cá đều nằm trong dự liệu – tò mò nhìn cô, hoặc là hoảng hốt tránh đi. Nhưng các người cá quý tộc lại không tốt lắm, đặc biệt có một người cá có tuổi cao quý dường như rất căm ghét cô, giống như thái độ của Boya nhưng mạnh mẽ hơn nhiều. Cô không hiểu được loại thái độ căm ghét và thù địch đó.
Từ khi bị Boya đuổi giết, Tô cũng không quá muốn tiếp cận những người cá nom không tốt đẹp.
Tô vừa ăn món cơm nắm rong biển qua loa của mình, vừa nhìn lên bầu trời mà ngây ra.
Thời tiết hôm nay rất tốt, biển rất phẳng lặng. Bầu trời từ đáy biển như được phủ một tấm màng màu xanh nhạt, không giống với màu sắc thường thấy. Những đám mây trắng cũng mang màu xanh nhạt, còn mặt trời thì màu tím.
Nhưng ánh nắng chiếu xuống đáy biển vẫn giữ màu sắc vốn có của nó.
Mặt trời?
Tô nhìn vòng tròn màu tím treo trên không trung, biểu cảm như phát hiện ra gì đó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT