Tô tiến lên một bước, ép sát đến trước mặt người này để dồn đủ khí thế ép bức.
“Cô nghe rồi sao?”
Cô cố tình đè nhỏ giọng.
“…”
Mà người này dường như còn đang chìm trong sợ hãi.
“Trả lời ta.” Tô nhắc.
Cô cần phải dựa vào thái độ của người này để chiều chỉnh kế hoạch.
Nhưng phản ứng của người này lại ngoài suy đoán của cô. Nàng cứ ngây ra nhìn cô, viền mắt ửng đỏ.
“Ta còn chưa làm gì, sao cô lại khóc?” Tất nhiên là Tô không kịp phản ứng.
Thiếu nữ nhấp môi, lắc đầu.
“Thôi thì thế này đi, cô đồng ý với ta không nói ra, ta sẽ không làm khó cô, được không?”
Khí thế của Tô đã tắt ngóm. Sau khi khựng lại, cô luống cuống tay chân, bắt đầu chuyển sang an ủi.
“…” Thiếu nữ vẫn không nói gì.
“Là như thế này. Ta không thích hoàng tử của cô, cô để cho ta đi đi, sau đó các cô có thể vui vẻ ở bên nhau, tuyệt lắm đúng không?”
Tô thử thuyết phục nàng.
Nhưng thiếu nữ chỉ cúi đầu, không nói gì.
Tô cảm thấy hết cách. Rốt cuộc thiếu nữ này muốn gì?
Cô thử ‘móc nối’ một lần nữa: “Nếu như cô lo phụ hoàng ta gây bất lợi cho cô, vậy thì không đâu. Nếu như ta biến mất, chắc chắn ông ta vội vã đi tìm ta. Chỉ cần hoàng tử của cô là người có trách nhiệm, tất nhiên anh ta sẽ bảo vệ cô.”
Không phải, không phải là ý như vậy.
Thiếu nữ kéo lấy ống tay áo của Tô, nhìn Tô bằng đôi mắt đong đầy cảm xúc mà cô không hiểu.”
“Công chúa, công chúa.” Cô hầu theo cạnh công chúa cũng đã đuổi đến, chuyện lại càng rối loạn.
Mắt thấy cô hầu kia sắp tới, Tô vội vã nói: “… Thế này đi, một lát cô đi tìm ta, được không? Cô muốn gì cứ nói với ta. Phòng của ta, ừm, cô rẽ phải ở ngã ba bên kia, đi qua hai khúc quanh nữa, tìm cái phòng có trang trí ngọc lục bảo trên cửa.”
Tô nhấc chân chuẩn bị đi ngược lại hướng cô hầu.
Đột nhiên, ai đó nắm lấy ống tay áo cô.
“À, à, ám hiệu đúng không? Cô gõ cửa ba cái, ta sẽ mở cửa cho cô.”
Vậy mà người này càng nắm chặt ống tay áo của cô.
“Yên tâm đi, chắc chắn lúc đó ta sẽ mở cửa cho cô.” Tô xoa lấy tay nàng, mỉm cười với nàng, ra hiệu cho nàng thả lỏng.
Nụ cười này, từ sau ngày biệt ly đó, đã lâu rồi Ariel chưa được nhìn thấy.
Nàng thật sự tưởng rằng mình đang mơ. Khi nhìn thấy khuôn mặt này, mắt nhìn nụ cười này, cô đã nhớ đến vô số câu ‘yên tâm, còn tôi ở đây’ của năm nào.
Có đôi khi, chỉ có mất đi rồi, người ta mới hiểu rốt cuộc điều đó có ý nghĩa gì.
Nàng như trở lại vườn hoa, đứng bên trong cung điện mình không thể trở về, giữa những ngày xưa cũ đó. Nàng lặng lẽ khẩn cầu, rằng nếu đây là giấc mộng, xin hãy để nàng ngủ thêm một chút, một chút nữa thôi cũng được.
***
Nửa đêm, tòa thành đã ngủ say vô cùng yên tĩnh.
Tuy đã nằm trên giường, nhắm dần hai mắt, nhưng tai của Tô lúc nào cũng chú ý âm thanh xung quanh.
Ba tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Tô thở phào. Nàng tới rồi.
“Vào đi.” Tô nhỏ giọng nói.
Lúc đóng cửa, cô còn nhìn ra hai bên. Không có ai.
“Ta còn tưởng cô không đến chứ. May quá!”
“…”
“Châu báu, trang sức trong rương, cô cứ lấy thoải mái. Còn tên hoàng tử kia của cô, ta không có hứng thú gì cả.”
“…”
“Đừng lo, ta đi thật đấy, hoàn toàn rời khỏi cái nơi quái quỷ này, sẽ không quay lại nữa!”
“…”
“Cô không nói gì, ta xem như là cô đồng ý nhé. Ừm, thỏa thuận xong.”
Tô vén màn mỏng bên cửa sổ lên, nhoài cơ thể ra bên ngoài. Gió đêm thổi vào trên mặt cô, cảm giác lạnh lẽo.
Cô quay đầu, ánh trăng mát lạnh chiếu vào khuôn mặt cô.
“Vậy tạm biệt nhé! Mà từ này cũng không hợp nhỉ, chúng ta sẽ không gặp lại nhau đâu!”
Tô nở nụ cười trong lòng. Nhưng tại sao cô phải nói như vậy? Tại sao cô thấy nuối tiếc? Sự quyến luyến đó là vì tình cảm với lâu đài này, hay là với người trước mắt?
Người trước mắt… Tô nghĩ, sao lại có cái lý do kỳ quặc như vậy.
Cô thử vươn một chân ra ngoài bệ cửa sổ.
Mà chuyện cô không ngờ đến đã xảy ra.
Thiếu nữ đột nhiên khăng khăng ôm chặt lấy cô, giống như nàng mà thả ra là cô sẽ biến mất vậy.
Nàng muốn gì? Tô cảm thấy cái ôm này quá chặt.
Tô đè đôi tay đang giữ mình lại: “Cô không nghĩ ta bỏ trốn là tự sát chứ? Ta không muốn chết đâu!”
Côn vươn tay ra vén rèm cửa lên, một đoạn dây leo lớn lộ ra.
Đây là hạt giống lúc cô mới đến đã bất cẩn làm rơi từ bệ cửa xuống, sau đó nó đã mọc rất nhanh. Trước đó cô từng lo không biết nó có phát triển đến mức che hết cửa sổ không, còn từng tính chặt nó đi. Nhưng mà may là cô không làm, bây giờ nghĩ lại, cô vẫn thấy may mắn, tuy rằng trước đây cô chưa từng nghĩ đến ‘công dụng’ này.
“Nên cô buông ta ra được không?”
Nhưng cô lại càng bị ôm chặt hơn.
Tô khó hiểu nhìn cô gái.
Trong ánh mắt nàng toàn là kháng nghị, còn có một vẻ lo lắng lạ thường.
Tình cảm tràn ra từ đôi mắt xanh lam làm Tô bị mê hoặc.
“Cô muốn nói gì?” Cô hỏi.
“…”
“Vì sao cô nhìn ta như vậy?”
Tô cảm thấy mình hơi mất kiên nhẫn. Sự lo lắng này có phần quen thuộc, nhưng cô không nhớ được mình từng có cảm giác tương tự từ lúc nào.
“…”
“Cô!” Tô giận dữ muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy người này gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, cuối cùng cô chỉ thở dài một tiếng.
Không hiểu vì sao, nhìn thấy người này như thế này, Tô chỉ thấy lòng đau nhói, đau đến mức không thể nói ra những lời quá quắt hay tồi tệ.
Không hiểu vì sao, khi nhìn về phía nàng, tim của cô sẽ luôn mềm xuống, trở nên ngập tràn dịu dàng. Cô không muốn làm nàng tổn thương.
Tô chỉ đành nhỏ giọng: “Vì sao không cho ta đi?”
Nhưng, nàng vẫn như trước, chưa từng trả lời.
Nàng chỉ ôm chặt cô, không có vẻ gì là chịu thỏa hiệp.
Tô nhìn ra ánh trăng bên ngoài cửa sổ, thì thầm: “Có thể cô không biết, nhưng tòa lâu đài này, cái thân phận này, đối với tôi chỉ là một giấc mộng, tôi cần phải tỉnh lại.”
Cô đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục nữa.
Cô nhìn chăm chú vào đôi mắt mê người như đại dương kia, nói: “Cô hiểu không? Chúng ta nên dừng lại ở đây thì hơn.”