Ariel khẽ gõ cửa phòng bà nội.

An Hi nghe được âm thanh như vậy, chưa cần mở đã biết là Ariel, chỉ có Ariel gõ cửa phòng bà là nhỏ nhất. Bà hỏi: “Bé yêu của bà, hôm nay con đến tìm bà nội chơi à?”

“Bà nội…” Ariel nhìn An Hi Phu nhân đứng sau cửa.

“Con làm sao thế này? Ai bắt nạt con? Lại đây, nói với bà nội, bà nội giúp con.”

An Hi đón Ariel vào, ôm nàng, cúi đầu hỏi:

“Bà nội, bà và ông Simon là như thế nào vậy ạ?”

An Hi đỡ trán: “Cái lão kia!”

“?”

“Lại đây, chúng ta ăn tối đã.”

Dù người ta đã biết quan hệ của mình, nhưng kể lại chuyện cũ như vậy vẫn có phần khó khăn.

Ăn cơm trước mới có sức, An Hi quán triệt như vậy.

Ăn xong tráng miệng rồi hẵng kể câu chuyện kia đi, tuy có thể nó sẽ không quá ngọt.

***

Simon đã từng van xin.

Nếu như có thể, xin hãy để đoạn hồi ức đó trôi qua đi!

Nhưng sẽ luôn có lúc vận mệnh lặp lại, diễn ra trên người người khác, như đang chễ giếu.

“Nè Tô, ông đến xin lỗi con đây.” Cuối cùng Simon cũng tìm được Tô. Bên trong vườn hoa, cô ngồi trên cát, ngước lên nhìn bầu trời.

“Xin lỗi, con biết ông không nói đùa.”

“Ồ, như vậy là sao?”

“Con chỉ cần yên lặng một mình thôi.” Tô nói như vậy.

Sự phẫn nộ với chân tướng đã không còn, thay vào đó là sự bình tĩnh đến cực đoan. So với bất kỳ ai trạc tuổi, cô đều lý trí hơn, vì đau khổ không ngừng đã bắt cô trưởng thành.

“Vậy bây giờ con cần ở một mình không? Có phiền ông nằm chung không? Niềm vui đến quá nhanh, có thể ông cần thời gian bình tĩnh.” Simon hỏi.

“Miễn là ông không lấy thân phận bác sĩ, không khiến con thấy khó đối mặt với bản thân.”

“Thoải mái đi con, ông cũng chỉ kể một chuyện cũ thôi.”

Simon nằm bên cạnh cô. Vào đêm, trời sao rất sáng, mặt biển hôm nay cũng dịu dàng như mọi ngày.

“Lần trước con thấy cái chai kia của ông rồi phải không?” Simon quay đầu hỏi Tô. Cát trong vườn hoa rất mềm, không làm người ta khó chịu.

“Dạ.” Tô hơi xấu hổ.

Được lưu trữ cẩn thận, còn khắc tên. Trừ những con số không hiểu ý nghĩa bên trên, còn lại mọi thứ đều rất rõ ràng.

Ông nở nụ cười: “Vậy là chúng ta chắc chắn phải trò chuyện một phen, vì con đã vô tình biết được bí mật của ông rồi.”

“Đó là bí mật à?” Tô hỏi: “Người cá nào trong cung điện cũng biết.”

“Không phải, không phải, con thông minh hơn bọn họ nhiều, ông nghĩ cái con biết không chỉ có bấy nhiêu.”

“Cái chai kia là chai trôi dạt (*) phải không ạ?” Cô hỏi.

(*) Cái chai người ta bỏ thư hoặc vật phẩm vào trong rồi để nó trôi đi.

“Phải.” Ông sảng khoái thừa nhận: “Nghĩ xa hơn thì đó là phương tiện liên lạc không quan trọng trên biển.”

Tô nhận ra sự thay đổi trong lời Simon, cô yên lặng đợi ông kể rõ.

Simon nói: “Hồi ông còn là một cậu bé, lên 5 tuổi, ông nhặt được một cái chai như vậy bên bờ biển, bên trong có một lá thư. Chủ nhân lá thư nói mình là An Hi Sewig, là một nàng tiên cá, nàng ấy muốn kết bạn với con người.”

“Ông là con người ạ?” Tô thật sự không tin nổi. Cô chỉ vào cái đuôi của ông, nói: “Vậy sao ông lại có đuôi?”

Nếu như Simon là con người, chắc chắn ông đã đến đây từ lâu lắm rồi. Nom ông không khác gì người cá, đã hoàn toàn quen với thức ăn dưới đáy biển.

Simon vỗ đầu cô: “Chuyện cũ không xa, con sẽ biết ngay đây.”

“Khi đó ông rất kinh ngạc. Ông kể lại chuyện này cho cha mẹ, bọn họ mới bảo ông, chắc chắn đó là trò đùa của bé gái nào đó. Nàng tiên cá là nhân vật chỉ tồn tại trong cổ tích. Nhưng trẻ con mà, luôn thích tưởng tượng. Khi đó ông không tin lý lẽ của bọn họ, ông tin bà ấy là nàng tiên cá thật thụ. Từ đó ông và bà ấy bắt đầu trao đổi thư tay.”

“Đến nay ông vẫn còn nhớ lá thư thứ hai của bà ấy. An Hi nói mình đã thả 156 cái chai trôi dạt. Lúc chuẩn bị thả đến cái 157 thì ông hồi âm. Lá thư đến từ cái chai thứ 53 của bà ấy, là lá thư hồi đáp duy nhất bà ấy nhận được, bà ấy rất quý trọng.”

“An Hi đổi một cái chai mới rồi trao đổi thư với ông. Cái chai lần này rất khác, bên trên có khắc tên của bà ấy, bên dưới còn có một chữ số ‘1’. Bà ấy bảo bà ấy đặc biệt chuẩn bị nó cho ông. Ban đầu bọn ông chỉ hỏi nhau về cuộc sống đôi bên, nói về những thứ kỳ diệu bên kia mới có. Dần dà, chúng biến thành cổ vũ và ủng hộ lẫn nhau. Ông cũng biến từ một cậu nhóc 5 tuổi chưa từng nghi ngờ về sự tồn tại của người cá, trở thành cậu bé 13 tuổi bắt đầu có tò mò.”

“Ông bắt đầu muốn biết cung điện dưới đáy biển thật sự là như thế nào, chứ không phải nghe từ lời người khác. Ông muốn tự đi xác nhận. Vậy nên, ông đã học bơi, bắt đầu thử lẻn vào nơi đó. Nhưng khi đó con người nào đã có đồ lặn, ông lặn sâu nhất cũng chỉ được hơn 10m. Dù sao cơ thể của con người cũng không chịu được áp lực nước, cũng không thể lưu giữ nhiều dưỡng khí hơn. Mẹ ông biết chuyện rất giận dữ, cảm thấy ông chẳng ra sao, toàn làm những chuyện bậy bạ, nên bà thường trêu chọc ông. Có một lần, mẹ ông nhìn thấy lá thư ông vừa viết xong, bà hỏi vậy là ông vẫn thư từ với cô bạn người cá của mình à. Sự trêu đùa của bà làm ông phẫn nộ, vậy là ông đã thêm vào một dòng ở cuối thư: Nếu như cậu là người cá, xin hãy để tôi gặp một lần.”

“Nhưng bà ấy đã từ chối. Bà ấy bảo mình còn quá nhỏ, không thể rời cung điện, đó là quy định của cung điện. Bà ấy cảm thấy rất có lỗi vì không tài nào đến gặp ông được. 13 tuổi ấy à, tuy đã bắt đầu lớn lên, nhưng cũng vẫn là trẻ con, vẫn còn tin vào khả năng bà ấy là người cá không cần chứng cứ. Nhưng vì bà ấy từ chối, ông đã cực đoan cho rằng bà ấy là một cô nhóc con người thích giễu cợt.”

“Ông viết thư cho bà ấy, nói bà ấy là đồ lừa đảo hèn hạ, tỏ vẻ bản thân không muốn trao đổi thư với bà ấy nữa, cũng đập vỡ toàn bộ chai trôi dạt của bà ấy. Nhưng bà ấy vẫn cố chấp gửi thư cho ông, con số trên bình cũng thay đổi từ 1 thành tới 52…”

“Sau đó, chúng chấm dứt, con số không tăng lên nữa, ông cũng không nhận được cái chai số 53 của bà ấy.”

Lúc nói đến đây, khuôn mặt Simon xuất hiện sự chua xót rất rõ, giống như ông vẫn còn là cậu thiếu niên năm nào.

“Nó không còn nữa, ông phải yên tâm mới đúng, nhưng chuyện lại không như vậy. Cuối cùng ông vẫn vô tình đi đến bên bờ biển, nhìn biển rồi ngây ra. Ông đang mong chờ hồi âm của bà ấy sao? Khi đó ông vô cùng hổ thẹn với suy nghĩ của mình. Rõ ràng tự ông muốn cắt đứt, kết quả bản thân lại nhớ nhung như vậy. Nó giống như một loại vùng vẫy vì không cam lòng. Ông tự nói với mình, một cái nữa thôi, một cái chai nữa, ông sẽ tha thứ cho bà ấy. Nhưng ông đợi một năm cũng không thấy được cái chai hoàn thành cái cớ của mình. Sau đó, cuối cùng ông không chịu nổi nữa. Ông đã dùng tất cả tiền tiêu vặt của mình mua một một đống lớn chai trôi dạt. Sau khi khắc hỏng 40 cái, ông cũng khắc được một cái chai có tên bà ấy, bên dưới lại khắc thêm số 1. Ông đặt thư xin lỗi vào bên trong, bày tỏ sự hối hận của mình. Ông nói rằng dù là thế nào đi nữa, ông cũng không nên phản ứng như vậy. Dù bà ấy có phải là nàng tiên cá không cũng không quan trọng, ông chỉ cần bà ấy là An Hi, là cô gái mà ông quen, là đủ.”

Ở một bên khác, câu chuyện này cũng đang được kể lại.

Sau bữa tối, An Hi dẫn Ariel về phòng mình, cố nhón chân lên trước một cái tủ kính, lấy được một cái chai có hình thức không khác gì cái trong tay Ariel.

An Hi vuốt ve cái chai, nở nụ cười: “Con biết không, đến bây giờ bà vẫn không ngờ được mình còn có thể nhận được chai của ông ấy. Trừ cái chai đầu tiên, mấy cái chai phía sau bà đều lén nhờ bưu tá cá mang đến bãi biển nhỏ đó, lại nhờ bọn họ nhận thư hồi âm. Về sau bà từ bỏ, bưu tá cũng không đến đó nữa. Vậy nên cái chai của ông ấy đã trôi dạt gắp nơi, không nhờ may mắn thì khó mà gặp được.”

Arien chú ý nhìn cái chai. Nó không quá giống cái trong tay nàng, chữ khắc bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, không nỗ lực nhìn thì không nhận ra được. Chữ số cũng không phải 203.

An Hi khẽ cười: “Ông ấy nói với bà thật ra ông ấy đã khắc rất nhiều cái, lần nào cũng phá hỏng cả đống chai, nghe nói là thủy tinh rất dễ vỡ.”

“Chẳng lẽ bà nội chưa từng làm vỡ ạ?”

“Tất nhiên rồi! Mấy cái của bà, bà khắc bằng phép thuật mà, ai lại đi khắc từng dao một? Về sau ông ấy mới biết, bảo là bà lừa đảo.” Hiếm khi được thấy An Hi mỉm cười vui vẻ như vậy, bà hệt như đã trở lại tuổi trẻ thơ ngây, dũng cảm.

“Sewig là họ cũ của bà nội ạ?” Ariel hỏi.

“Ừm, là khi bà chưa đến đây, họ của gia tộc bà.”

“Con nhớ hình như trong một quyển sách lịch sử của con từng nhắc đến…”

An Hi mỉm cười: “Tất nhiên rồi, khi đó gia tộc của bà rất xuất sắc!”

Ariel rất tò mò tình tiết phía sau: “Vậy sau đó bà nội hồi âm thư của ông ấy ạ?”

“Không.”

“Vì sao?” Ariel khó hiểu.

An Hi xoa đầu nàng: “Bởi lẽ…”

Nếu như hôm nay không nhắc đến, có lẽ nó đã chìm vào ký ức. Những ngày xưa đó giống như hoa rơi trôi dạt trên mặt nước, sẽ đi xa dần theo thời gian.

Simon nói: “Từ ngày đó lại qua 3, 4 năm nữa! Khi ông đã không còn chút hy vọng nào, bà ấy lại xuất hiện.”

Ông còn nhớ đó là một buổi sớm dày đặc sương mù, phạm vi nhìn rất hẹp, chưa đến 10m.

Hôm nào ông cũng dậy sớm hơn cha mẹ, nhưng không phải để tiếp tục lén bọn họ đi thả chai. Ông đã từ bỏ việc đó sau khi đợi mãi mà không thấy hồi âm.

Vậy mà, hòa lẫn tiếng của đại dương, bóng dáng xuất hiện trước mắt kia thật sự làm ông sợ ngây người. Thiếu nữ cười tươi như ánh mặt trời, âm giọng dịu dàng mà khuấy đảo cõi lòng ông.

“Ha, là bà đó! Bà gọi ông ấy, phải mấy phút sau ông ấy mới phản ứng được!”

An Hi nhớ lại khuôn mặt thiếu niên bị chấn động trong trí nhớ kia. Nó không quá giống với tưởng tượng của bà, không phải kiểu đẹp trai tiêu chuẩn, mà là vô cùng thanh tú.

“Không hiểu vì sao, ông lập tức cảm thấy chính là bà ấy, chứ không phải cô nhóc mới dọn tới nào đó nhà láng giềng. Sau đó ông chú ý đến cái đuôi, kỳ lạ thay, rõ ràng trong lòng rất vui, nhưng ông cũng cảm thấy muốn òa khóc.”

“Bà không chấp nhận được giọng điệu đó. Lừa cái gì mà lừa, rõ ràng bà là một người cá thật thụ. Bà muốn ông ấy tự đi mà nhìn!”

Trong lúc kể, trong giọng bà xuất hiện cảm xúc ngày thường không xuất hiện, trên mặt cũng hiện ra biểu cảm vô cùng thỏa mãn: “Nhưng con biết mà, người cá đều 15 tuổi mới có thể lên bờ. Chờ đợi thật sự quá gian nan, hôm đó bà xuất hiện trước mặt ông ấy, vốn là toang trút hết một trận, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt kia, phẫn nộ đã hoàn toàn tan biến, trong lòng bà chỉ còn lại niềm vui!”

“Tôi là An Hi Sewig. Bà ấy nói với ông như thế, rồi lại hỏi ‘có phải cậu quên tên tôi rồi không? Tôi đành phải ném cậu cho bạn cá mập của tôi ăn thôi’. Bà ấy lúc nào cũng nghịch ngợm như thế!”

Ánh mắt Simon chưa bao giờ sáng như vậy. Đó là ánh mắt chỉ xuất hiện khi ai đó nhớ về người mình yêu.

Những sớm mai hò hẹn, nhiều đêm trường ảo mộng, quả nhiên đã lừa mình quên đi mất. Nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, ông có thể nhớ cả mùi gió biển hôm đó.

Tình yêu sao!

Ông và bà đều nhớ đến nhịp tim thình thịch khi đó, đinh tai nhức óc, trước nay chưa từng tồn tại.

“Vậy thì vì sao…” Tô vẫn luôn im lặng lại đột ngột lên tiếng.

“Bởi vì ông quá vô dụng.”

Khi người ta còn trẻ, tình yêu rất dễ bắt đầu, nhưng sao đó phải làm sao? Không ai biết.

Người xung quanh cười ông mơ mộng: Phải lòng một người cá? Sao mà được!

Người cá xung quanh bà cũng châm chọc: Phải lòng con người? Coi như xong! Hai người khác chủng tộc, tuổi thọ cũng khác nhau!

Đôi bàn tay nắm chặt có thể chịu bao nhiêu lực kéo, không ai rõ.

Trớ trêu thay, khi Simon muốn hoàn thành giấc mộng này, ông lại nhận được thư tuyệt giao của An Hi.

Đó là cái chai thứ 53, cũng là cái chai ông luôn đặt trong tủ thuốc.

Bao nhiêu năm đã trôi qua, họ vẫn chưa thể bình tĩnh, giọng nói vẫn còn chìm trong nỗi đau thấu tâm can còn lại năm đó.

“Bà ấy nói người nhà đã phát hiện ra quan hệ của bọn ông, mà trong nhà cũng có chút chuyện, nên hẳn không thể trao đổi thư từ với ông nữa.”

(An Hi) “Bà nói bà sắp kết hôn.”

Simon: “Khi đó ông giận đến mức gần như muốn đạp đổ tất cả. Ông chỉ biết trút hết mọi sự phẫn nộ, không hề suy nghĩ nhiều, cũng không phản kháng, cứ chấp nhận lời của bà ấy. Bởi lẽ bà ấy cũng đã đơn giản thỏa hiệp.”

Ông nói tiếp: “Ông thấy mình như đã chết. Ông hận bà ấy, rất hận. Sau đó ông gặp được Phù thủy bên bờ biển. Bà ấy bảo mình là sứ giả của An Hi, có thể đưa ông đi gặp bà ấy một lần, ông đã phẫn nộ từ chối. Lại một thời gian nữa trôi qua, ông vẫn hận, nhưng là hận không thể kiềm nén nỗi nhớ nhung của mình, ông sắp nhớ bà ấy đến phát điên. Phù thủy lại một lần nữa xuất hiện trước mặt ông, mà ông quyết định đi tìm bà ấy, đồng thời trở thành một người cá. Tiếc thay chuyện đã quá muộn, bà ấy đã trở thành vợ người khác từ lâu… mà bọn ông cũng đã xảy ra chuyện không nên, tuy chỉ có một lần…”

“Là bà phản bội ông ấy, không, bà không chỉ phản bội ông ấy.” An Hi nói như vậy.

Simon đột nhiên đưa bàn tay lên che mắt, đoạn nức nở như một đứa trẻ: “Nhưng mà, sự thật, sự thật không phải như vậy! Bà ấy không hề phản bội ông, là ông vô dụng! Hôm đó chính là buổi tối con vừa đến đây, ông và bà ấy đã nói chuyện. Sau khi tan rã trong không vui, ông bỗng nhớ lại ngày hôm đó, thế là một lần nữa mở cái chai cuối cùng kia ra. Ông lấy lá thư kia ra, muốn xé bỏ, nhưng chân tướng của năm đó cứ thế xuất hiện. Nhờ vào dòng nước, ông đọc được những lời chân thật giấu sau trang giấy. Bà ấy nói, thật ra bà ấy không hề mong muốn, hỏi rằng ông có thể đưa bà ấy đi không. Bà ấy đã làm giao dịch với phù thủy, để phù thủy đến tìm ông, nhưng không nói sự thật với ông. Nếu như ông chịu đến gặp, phù thủy sẽ giúp ông. Tất cả là lỗi của ông!”

Lá thư cuối cùng phải qua tay cha An Hi. Bà chỉ đành bất đắc dĩ viết bằng cách giấu chữ. Khi ngâm giấy vào nước, nó sẽ hiện ra lời chân thật của bà. Bà hy vọng ông sẽ nhớ về phép thuật thấm nước mà bà từng kể, cũng chờ mong vào sự tin tưởng ông dành cho bà, sẽ vận dụng toàn bộ hồi ức để phủ nhận.

An Hi xoa đầu Ariel: “Con cảm thấy đó không phải lỗi của bà nội à? Không, đó là lỗi của bà. Bà không thật sự tin tưởng ông ấy. Dù không phát hiện ra những lời kia, ông ấy vẫn yêu bà, vẫn bất chấp sinh mạng, thậm chí không tiếc trở thành người cá.”

Simon nói: “Từ khi biến thành người cá, ông đã không còn nước mắt, sắp quên luôn vị của nước mắt rồi.”

An Hi nói: “Sau đó bà có nước mắt, nhưng bà không muốn chút nào…”

Cuối cùng, Simon nói như thế này: “Nếu như có thể nhận ra sớm hơn…”

Cuối cùng, bà nói: “Nếu bà có thể đợi ông ấy thêm một thời gian nữa…”

Đó là câu chuyện chỉ kể khác đi một chút là sẽ thay đổi hoàn toàn.

Những giọt nước mắt đang chảy. Những nụ cười vui vẻ đã từng, hạnh phúc từng cảm nhận được, và cả tuyệt vọng, toàn bộ đều kéo tới cùng hồi ức.

Sẽ luôn có lúc như vậy – hồi ức không muốn nhớ đến lần nữa xuất hiện, lần nữa sống lại, trắng đen lại lấp đầy màu sắc đẹp đẽ.

“Kể chuyện thôi cũng khiến mình chật vật thế này, đúng là người già!”

Tình cảm bộc phát khó nén, hệt như đã lâu chưa từng có.

An Hi và Simon, ở những nơi khác nhau, đều cùng thở dài. Cuối cùng cũng kể xong.

Tô suy nghĩ rồi hỏi: “Ông Simon, ông kể chuyện này ra là có ý đồ đúng không? Mấy chục năm rồi ông không kể mà…”

Simon đáp: “Thôi đi cô nhóc, ông chỉ muốn ra vẻ mình là một người lớn đã sống rất lâu, nhìn thấy rất nhiều chuyện, có thể đưa ra nhiều lời khuyên thôi!”

Mà đây cũng có thể chỉ là một cái cớ. Ông muốn dự vào chuyện của người khác để mượn cớ tìm về bản thân một lần, để biết rằng mình chưa từng quên, bóng dáng khó tin trong sương mù, hay nụ cười chỉ thuộc về người đó.

Dù nhịp tim đã không còn mạnh mẽ như trước, nhưng ông sẽ mãi không quên.

Tô nhìn lên bầu trời đêm: “Để con ngồi thêm chút nữa đi!”

Ở bên kia, Ariel nắm tay bà nội: “Bà nội đừng buồn, tối nay Ariel ở với bà.”

Simon & An Hi: “Đừng hành động như gặp người già neo đơn cần người bầu bạn thế chứ!”

Lời người dịch: Khúc sau đan xen lời hai người nên có thể nó hơi rối. Với cả đừng ai hỏi mình vì sao tên của An Hi lại là An Hi:v tại với phiên âm ‘安希’ thì mình chưa tìm được tên tiếng Anh nào phù hợp. Anxi thì nó cứ kỳ kỳ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play