Dao nĩa bạc lên xuống, âm thanh cười nói của các thiếu nữ trong bữa ăn thanh thúy như tiếng chuông bạc.
“Mấy ngày trước thợ may giỏi nhất biển tây đồng ý giúp em may một bộ lễ phục là sở trường của ông ấy!”
“Không thể nào, chị nhớ hình như ông ấy khó mời lắm mà? Lần sau em giúp chị hỏi luôn nhé, chị cũng muốn may một bộ!”
“Mấy chị em chỉ biết quần quần áo áo thật là buồn chán. Hôm qua Đại Hoàng tử Biển Đỏ lại cho người gửi thư đến cho chị đó, quá là vui!”
“Mấy năm nay Đại Hoàng tử Biển Đỏ kia viết cho chị cả tá thư, mà có tí hành động nào đâu? Hahaha!”
Không thể không nói, mấy đề tài này thật sự chả can hệ gì với nhau, sơ sẩy một tí là không biết đã đến nhịp nào, lòng Tô hơi không yên nên có nghe như thế nào cũng không vô.
“Cô bạn nhỏ con người, cô cảm thấy cái ta vừa nói như thế nào?” Đại Công chúa Char hỏi Tô.
Biểu cảm của Tô bỗng đâm có phần xấu hổ: “Tôi…”
Cô đang chuẩn bị xin lỗi, giải thích là mình chưa nghe kịp, Ariel đã trả lời giúp: “Tô đến từ đất liền, không giỏi mấy vụ đó đâu.”
“Ariel, người bạn con người này của em thất lễ quá đó, ăn uống với bọn chị mà như bị ép vậy.” Ngũ Công chúa Valentina phật ý.
“Tô bị bệnh, tâm trạng không tốt, chị Valentina đừng trách tội.” Ariel nói.
Tam Công chúa Gwendolyn trêu chọc: “Hôm nay là người ta chuẩn bị không gian của hai người, là bọn chị đây cướp mất!”
Ariel lặng lẽ bấm Gwendolyn một cái, nhỏ giọng: “Chị còn dám nói nữa! Rõ ràng đã nói tối đa là chị và chị cả thôi, mấy người khác toàn là chị rêu rao gọi tới!”
“Chị cảm thấy càng đông càng vui mà!”
Nói xong, khóe môi Gwendolyn không tự chủ được mà kéo ra. Xem ra sau câu này Ariel lại giận thêm rồi.
Nhị Công chúa đang trò chuyện vui vẻ đột nhiên hỏi tới Ariel: “Nhị Hoàng tử của Biển Đỏ rất thích em. Chị mới từ bên đó về, cậu ta cứ quấn lấy chị đòi gửi thư cho em, lát nữa chị kêu người mang sang cho em nhé?”
“Không cần phiền đến chị, lát nữa em gọi quản gia cá chình đến lấy.” Quay đầu rồi, Ariel lại lẩm bẩm với quản gia cá chình ở bên cạnh: “Hủy đi.”
Tô trùng hợp nhìn thấy dáng miệng của Ariel khi ra lệnh, khóe môi không khỏi nở nụ cười.
Ariel cảm giác được ánh mắt Tô, trả lại cho cô một nụ cười thật tươi.
“Ta nghe bếp trưởng nói món này nhẹ nhàng, ngon mà bổ dưỡng, hợp với người bệnh nhất, còn cái này nữa… rồi cái này… cái kia…”
“Ariel, người chắc là bệnh nhân muốn ăn nhiều như thế hả?” Tô đổ mồ hôi.
“Ơ hay?” Dường như bây giờ Ariel mới nhận ra trên bàn có hơi nhiều đồ ăn.
Lúc này, Gwendolyn tham gia vào cuộc nói chuyện: “Vậy mà em còn nghi ngờ chị! Không gọi mọi người đến, em bày bữa tiệc rượu này ra là muốn người đẹp chị no chết đúng không!”
Tô không kiềm được mà nghĩ thầm: Mấy công chúa cô gọi tới có ăn gì đâu, bọn họ ăn mấy miếng đã no, quá nửa thức ăn ở đây là cô ăn, ok?
Ngũ Công chúa Valentina nghe được đối thoại của bọn họ, thờ ơ bày tỏ: “Thật ra cũng chẳng có gì. Dù sao ngày nào chúng ta cũng lãng phí thức ăn, ăn thêm hay bớt một bữa cũng chẳng khác gì nhau.”
Dây gân trên trán Tô co giật. Quản gia cá chình mới bảo dạo này Thần Biển yêu cầu giản lược mọi việc, không để cung điện ăn uống lung tung, vậy mà mấy công chúa này chẳng để vào tai.
Ariel lấy một miếng rau có màu đỏ kỳ dị cuốn với thịt bỏ vào trong đĩa Tô.
Như một cái radar siêu chính xác, mấy chị gái lập tức đồng loạt ném tới ánh mắt không tin nổi.
“Mấy… chị ơi?”
Đối mặt với hàng loạt ánh mắt ‘bật đèn’ đột ngột như thế, Ariel không biết nên làm như thế nào.
Bọn họ lại đồng thanh: “Ariel không lấy cho bọn chị!”
“Nhưng Tô là bệnh nhân mà!” Ariel thử hòa hoãn.
‘Vút, vút, vút!’ Cấp bậc ‘ghim người’ của bọn họ lại tăng vùn vụt, Tô còn mơ màng nghe thấy mấy câu ‘ngày mai em cũng đi khám bệnh xem sao’.
Ariel từ bỏ việc nói chuyện với các chị gái, quay đầu sang nói với Tô: “Ăn đi, không cần quan tâm các chị ta.”
Thỉnh thoảng khi chuyện như vậy xảy ra, Tô lại xuất hiện cảm giác trái ngược rằng Ariel mới là chị của bọn họ.
Tô vươn đũa đến gắp một miếng thịt.
Ánh mắt phóng tới từ bốn phương tám hướng làm cô muốn ngẩng đầu lên cũng không dám.
Nhưng rủi thay cho Tô, miếng thịt đỏ au trong đũa cô đột nhiên giật một cái, nhìn qua hình như còn sống!
Tô đẩy miếng rau bọc bên trên ra, lập tức biết được bên dưới nó là gì. Không ngờ lại là một con giun thìa (*) rất nhiều dinh dưỡng, rất ngon nhưng bề ngoài cũng khiến người ta không nuốt nổi.
(*)Hay Urechis unicinctus, được biết đến nhiều với tên gọi ‘cá d*ơng vật.
“Tô không thích à?” Ariel hỏi.
“Cô không biết thưởng thức rồi. Ta nghe bà nội nói thứ này giống như nhân sâm của các cô ấy.” Gwendolyn ở bên cạnh nói.
Tô nghĩ – không phải hồi còn trên tàu mình đói đến mức bắt được gì ăn đó sao? Dạo này đến bọt biển sát thủ khoái khẩu của Simon mà mình cũng chịu được, giun thìa này thì đã là gì?
Vậy là cô nuốt xuống, cảm thấy cái động tác ngo ngoe của giun thìa ‘nhân sâm vùng biển’ trong miệng sẽ khiến mình cả đời khó quên. Lần này, sự tự tin của Tô về khả năng thích ứng với thức ăn dưới đáy biển đã chịu đả kích rất lớn, thậm chí cô còn cho rằng mình không bao giờ thích ứng được với những ‘món ngon’ ở đây nữa.
Bữa tiệc vốn có bầu không khí tốt đẹp kết thúc trong tiếng cười vui vẻ.
“Ariel, em có muốn đi xem váy mới của chị không?” Tứ Công chúa Phyllis dùng quần áo đẹp đẽ hạng nhất hấp dẫn các công chúa khác.
“Không cần đâu ạ, hôm khác em đến sau!”
“Đi đi, chị em chúng ta tụ họp tiếp!”
“Không cần thật mà!” Ariel từ chối một lần nữa.
“Con nhóc nhà em, lúc nào em cũng đối xử với bọn chị vô tâm như vậy đó! Chị có thể hiểu là em chưa được quan sát nhiều, cảm thấy con người quý hiếm nên mới yêu thích. Em sắp 15 tuổi rồi, đợi em đi dạo một vòng về, chuyện sẽ tốt hơn đúng không?”
Gwendolyn kéo Phyllis đi: “Ariel của chúng ta thích con người như thế nào, đâu phải em không biết? Chưa biết chừng đi xong con bé muốn đổi chủng tộc luôn! Mấy chị em tỉnh táo đi, đến chị cũng không giành được con bé, bây giờ nó còn không chịu ăn trưa với chị!”
“Xin lỗi, chị Gwendolyn.” Ariel áy náy nói.
Gwendolyn phẫy tay: “Ai bảo chị yêu nhất em gái là em? Đi thôi, đối xử với Tô tốt một chút để nàng ấy chăm sóc bồn hoa của chị đẹp vào!”
“Tôi biết ạ, nhất định các công chúa sẽ hài lòng.” Tô chào Gwendolyn.
Gwendolyn rất yêu thương Ariel. Không có nàng ấy, thời gian trước kia của Ariel phải tịch mịch đến mức nào!
Ariel kéo Tô đi tản bộ trong cung, hướng đi lại không giống như đã bàn bạc.
“Không phải đã nói ăn xong đi dạo một vòng à? Sao cô lại đưa tôi về phòng cô?”
Ariel kéo lấy cánh tay Tô: “Hôm nay cô chạy không thoát đâu!”
Tô cười bất đắc dĩ: “Tôi kể hết mấy truyện cổ tích tôi biết rồi, Công chúa điện hạ tha cho tôi đi!”
“Ta đâu có ép người như vậy, cô đi với ta là được rồi!”
“Mau đi nghỉ đi, Ariel.”
Bước chân Ariel khựng lại: “Tô, cô cứ là lạ.”
“Sao?” Tô hỏi.
“Cảm giác bước đi không đúng lắm. Động tác của cô chậm hơn trước kia, dòng chảy dưới chân cô chậm lắm.”
Tô thẳng thắn: “Bị phát hiện rồi à? Tôi đang vật lộn khủng khiếp với cái dạ dày ghê gớm đây!”
Ariel hơi áy náy: “Quả nhiên ta không nên hỏi cô, nếu không cô cũng không miễn cưỡng ăn vào.”
Tô vỗ đầu nàng: “Sao lại đổ cho cô? Là tôi tự gượng mà.”
“Tô, cô luôn như thế, một mình giấu đi tất cả, không chịu nói gì với ta.”
“Cô muốn nghe gì? Công chúa của tôi?”
“Kể truyện cổ tích cho ta đi, kể truyện cổ tích cho ta đi!” Như một đứa nhóc muốn giành kẹo, Ariel làm nũng bằng một giọng điệu vô cùng đáng yêu.
“Hết truyện cổ tích, hết truyện cổ tích rồi!” Tô cũng học theo nàng.
Ariel cố nén ý cười bên khóe môi, cố ý trêu: “Thật là trẻ con!”
“Rõ là cô bắt đầu trước!” Tô không phục.
Ariel nghiêng đầu suy nghĩ: “Hay là hôm nay đến lượt ta kể chuyện cho cô nhé?”
Tô nở nụ cười: “Câu chuyện gì? Tôi không nghe mấy câu chuyện khủng bố của công chúa Gwendolyn đâu nhé!”
Ariel dùng cùi chỏ chọc Tô: “Còn lâu! Ta kể chuyện đàng hoàng đấy.”
Vâng, đây đúng là chuyện rất đàng hoàng, nghiêm túc đến mức không thể nghiêm túc hơn.
Những câu chuyện nghiêm túc đồng nghĩa với sự buồn chán, mà buồn chán là kẻ thù lớn nhất của con người. Tô chỉ cần 80 giây để đi vào mộng đẹp.
Một giây trước khi ngủ, Tô còn nghĩ không biết Ariel đang suy nghĩ gì. Không ngờ nàng lại chọn một câu chuyện cổ tích văn vẻ, giáo dục mà chính nàng không thích nhất.
Nhưng mà để ru ngủ đúng là rất tốt.
Tay của Ariel còn dừng lại ở trang đầu tiên, Tô đã ngủ quên luôn trên người nàng.
Ariel vô cùng ngờ vực tự hỏi: “Là do lòng dạ ta không rộng rãi à? Sao mà ta đọc những câu chuyện này cũng cảm thấy giận dữ, càng đọc càng khó chịu, buồn bực khó ngủ?”
Tô đã dựa vào người nàng, tất nhiên sẽ không trả lời. Tô ngủ rất ngon lành, hô hấp đều đặn.
Vậy mình cũng ngủ thôi! Ariel giận mà nghĩ.
Vốn là nàng muốn dụ Tô sang, dùng mấy câu chuyện thuyết giáo nhàm chán này dằn vặt nàng ấy, khiến cả hai đều tỉnh cả ngủ, sau đó tâm sự với nhau, kết quả…
Không nhắc đến quan hệ cá nhân – Ariel nhớ lại yêu cầu khi đó Tô nói với mình.
Ở một mức độ nào đó, nàng cảm thấy bản thân rất tuân thủ.
“Cô cứ như thế này, ta phải hoàn thành nhật ký quan sát của mình thế nào?” Ariel tiện tay đặt cuốn sách lên tủ đầu giường, ở bên cạnh chính là nhật ký quan sát của nàng.
“Đang ngủ thật à?” Ariel không cam lòng nhìn Tô.
Khuôn mặt của Tô khi ngủ vô cùng đáng yêu. Ariel không nhịn được mà chọc vào má cô.
“Hình như không còn gầy như hồi mới đến nữa. Ừm, như thế này khá xinh đó.” Ariel bắt đầu cẩn thận ngắm Tô.
“Tóc màu đen, mắt cũng màu đen, hoàn toàn khác với ta, ôi chao!”
“Haha!” Nàng dứt khoát ra tay nhéo vào.
Sau khi tự tìm trò vui, cuối cùng Ariel cũng chơi mệt. Nàng vươn tay đến tắt đèn.
Căn phòng chìm vào màn đêm, buổi đêm cũng sâu hơn nhiều.
“Cô chưa từng trách ta.” Trước khi ngủ, Ariel thì thầm cảm thán như vậy, hoặc như đang phát ra tín hiệu gì đó.
“Ta phải nói xin lỗi, còn bảo là rất vui, ta như thế là ép cô ở lại…”
“Dù sao bây giờ cô cũng không nghe được, cô không nói với ta, ta cũng đâu thiệt thòi.”
Nàng như chần chừ, nhưng thực tế lại không hề do dự. Vào đêm nay, nàng đã chuẩn bị bày tỏ những suy nghĩ này.
“Cô từng hỏi ta vì sao ta thích con người và mặt đất. Là vì ta cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Đúng, ta rất may mắn, ta có rất nhiều tình yêu. Mọi người hiểu thói quen, hiểu tính cách của ta, nhưng không quan tâm sự đặc biệt của ta. Bọn họ sẽ phán đoán, à, Ariel là người như thế này. Nhưng ta có nên mơ màng nhận lấy không? Không cần suy nghĩ quá nhiều, cô chỉ cần nhận lấy tình yêu, hưởng thụ nó, như vậy đúng không? Cô từng bảo ta nhìn quá xa, cung điện này cũng tốt mà, liệu ta đã chừng đi tìm ưu điểm của nó chưa. Ừm, ta không phủ nhận là nó rất đẹp, thời gian ở đây cũng rất bình yên, nhưng đối với ta, nó cũng rất lớn, sẽ không có gì lấp đầy nó được. Ta xin lỗi, ta vẫn luôn nghĩ như vậy đó!”
Mặt biển đêm nay bình lặng phản chiếu ánh trăng, vầng sáng bên cửa sổ khiến người ta không kiềm được phải nhìn chăm chú.
“Nhưng mà hôm nay, ta nghĩ ta sẽ sửa lại những lời này. Tô, từ sau khi cô đến, cuối cùng nó cũng có một chút nội dung, một chút sức nặng.”
Đó là một chuyện thật khó tin mà hạnh phúc. Xuôi theo dòng chảy thời gian, những viên đá dưới đáy sông khắc lại hồi ức, có thể nhìn thấy những vết xước bên trên rất rõ ràng.
Ariel quyết định đi ngủ, cô nhét mình vào trong chăn, kéo chăn lên đến cổ mình.
“Vậy nên, xin hãy tha thứ cho sự ích kỷ giữ lại cô của ta. Vì chỉ một chút thôi cũng đủ rồi, sẽ còn tăng thêm nữa, cảm ơn cô… Ta nghe ông nội Simon kể cô đeo xiềng xích rất nặng. Ta nghĩ, cô đã giúp ta nhiều như vậy, mà ta vẫn chưa làm chém đứt nó được cho cô…”
Số chữ trong lời thì thầm ngày càng ít, âm thanh dần nhỏ lại.
Chắc chắn nàng sẽ mơ một giấc mơ đẹp.
Tô tin là như vậy. Cô mở hai mắt ra, cảm xúc dao động trong mắt làm cô không tài nào vờ ngủ nữa.
Sao cô cứ ngủ như vậy được?
Từ lâu cô đã khó mà ngủ, đã không còn bình tĩnh, cũng khó mà kiềm nén sự quan tâm đó.
Vậy nên, cô nói: “Cô sẽ không thiệt đâu, vì chuyện cũ của tôi bắt đầu ngay đây.”
Trí nhớ phủ bụi và quyển sách kia đã niêm phong ngày hôm qua.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT