Thời gian như yên ổn trở lại.

Phù thủy và con gái của phù thủy, thân phận của hai người trở thành bí mật Tô quyết tâm giữ kín. Boya sau đó có đến gặp An Hi một lần, dường như bị bà và Thần Biển thuyết phục nên hắn tạm tin kia chỉ là con gái của phù thủy mà thôi. Nhưng hắn thỉnh thoảng vẫn đến đi dạo vườn hoa. Trong một đêm khuya rất khuya, Tô bỗng không ngủ được, đi ra ngoài thì nhìn thấy hắn, thấy khuôn mặt của hắn đầy cô đơn.

Sau khi biết được chuyện cũ của Fecilia và Hans, trừ việc cảm thấy bọn họ rất vô tội và bi ai thay vận mệnh, cô cũng sẽ nghĩ, rốt cuộc giữa bọn họ có tình yêu không? Rốt cuộc bọn họ suy nghĩ như thế nào? Phù thủy không nói rốt cuộc giữa họ có phải tình yêu không, tất cả mọi người đều biết, nhưng bọn họ cũng không biết, chung quy Fecilia vẫn luôn chờ đợi Hans trở về.

Hoặc chỉ có thể đợi đến khi Hans về, câu hỏi này mới có đáp án.

Mà đáp án Tô dành cho cảm giác bất thường trong lòng mình là gì? Tô nghĩ, rất có thể là đố kị. Hẳn là vì mình chưa từng có bạn bè, mãi mới tìm được một người, nên lâu dần cô mới sinh ra mong muốn giữ người bạn này làm của riêng.

Nếu không thì phải giải thích như thế nào cho tâm trạng lạc lõng khi cô nhớ đến lời tiên đoán của phù thủy, lời tiên đoán tuyệt đẹp nói rằng Ariel sẽ kết đôi với một hoàng tử con người xuất sắc, đây?

“Tất cả câu chuyện cổ tích đều là hoàng tử và công chúa hạnh phúc sống bên nhau!”

Tô ngửa mặt nhìn lên bầu trời, mặt trời vừa mọc đầy ôn hòa chẳng mấy chốc đã trở nên vô cùng chói mắt.

“Hôm nay như thế nào, Tô?” Ariel vừa vào đã chào Tô, nụ cười đầy phấn chấn của nàng đã trở thành bữa tiệc chiêu đãi đúng ngày đúng giờ của vườn hoa.

“Chào cô, Ariel.”

Tô đáp lại như thường. Thời gian sống trên tàu đã dạy cô giấu giếm bản thân.

“Chào công chúa.” Quản gia cá chình vẫn kích động như mọi ngày: “Công chúa út của chúng ta càng ngày càng xinh đẹp!”

“Bác quản gia à, bác cũng đẹp trai như mọi ngày!” Ariel không quên ‘có qua có lại’.

“Haha!” Quản gia rất vui: “Công chúa của chúng ta rộng lượng hơn trước kia rồi!”

“Thật à?” Tô phá đám.

Quản gia gõ đầu Tô: “Đừng có tưởng ai cũng giống cô!”

Tô bĩu môi: “Ý của tôi là như vậy mới giống nàng ấy thường ngày ấy!”

Ariel cũng gõ đầu Tô: “Vậy Tô của hiện tại là Tô vốn dĩ à?”

Tô vốn dĩ? Tô không ngờ Ariel lại nói như vậy. Chẳng lẽ không phải chỉ có nàng thay đổi, mà mình cũng vậy?

Tô không thừa nhận: “Tô thế nào chứ? Tô chỉ có một, tôi vẫn luôn là tôi.”

Ariel suy nghĩ rồi nói: “Tô đã đâm hay ngây người rồi.”

Tô không thừa nhận: “Đó là tuyệt kĩ của cô chứ!”

Quản gia bênh vực Ariel: “So với sự chăm chỉ lúc mới đến, bây giờ cô thi thoảng lại thất thần. Không phải hôm qua cô bị ta bắt được sao? Đang đào đất thì thất thần, suýt là xúc bay hoa của công chúa Gwendolyn!”

Ariel nở nụ cười: “Tô, cô đang suy nghĩ gì đó?”

“… Không suy nghĩ gì cả.”

Tô sẽ không nói khi đó mình đang nghĩ là quần áo của Ariel ngày hôm qua rất đẹp.

Quản gia châm chọc: “Hay là cô thù oán gì với công chúa Gwendolyn?”

Tô giơ hai tay lên: “Tôi đầu hàng, tôi đi làm việc đây!”

Tô ra sức làm việc, cô trút hết toàn bộ oán giận vì bị vạch trần lên gạch men của bồn hoa.

“Tô, Tô.” Một âm thanh ríu rít đang gọi cô.

“Sao vậy?” Tô quay đầu.

“Không có gì.”

“Không có gì mà cô cười ngây ngô là sao?”

“Ừm, ta vui lắm!”

Tô quay đầu đi, tiếp tục lau: “Có nhìn ra.”

Ariel ngồi xổm bên cạnh Tô, vừa nhìn Tô làm vừa nói: “Phải cảm ơn ông nội cô lắm lắm, ông ấy không bắt cô ở lại!”

“Đúng rồi, ông nội vẫn luôn rất hòa nhã.”

Trở lại cùng rủa biển, Tô cũng không nói sự thật với Ariel. Tô bịa ra chuyện mình đã gặp ông nội, ông nội cho phép cô ở lại thêm một thời gian. Ariel nghe được thì rất vui, mà rùa biển cũng tuân thủ lời hứa với Tô, không nói cho nàng sự thật.

“Tháng sau là ta 15 tuổi rồi!” Giọng Ariel nghe vô cùng hài lòng: “Đến lúc đó ta có thể ra ngoài rồi!”

“Nhanh vậy sao?” Tô cảm thấy thời gian trôi thật nhanh, chớp mắt mà cô đã ở ngốc ở đây gần một năm.

“Đến lúc đó cô cùng lên bờ thăm thú với ta đi!”

Nụ cười xinh đẹp của nàng rực rỡ như ánh mặt trời, Tô nhìn chằm chằm Ariel. Tất cả những điều tốt đẹp này thật sự khiến người ta khuôn muốn từ bỏ người sở hữu nó.

“Được.” Tô nhận lời.

Cô không từ chối nổi đôi mắt trong veo này. Cuối cùng Ariel sẽ gặp được tình yêu của nàng, không phải cô nên chúc phúc sao?

Tô véo nhẹ khuôn mặt Ariel: “Ariel, chắc chắn sau này hoàng tử của cô sẽ rất thỏa mãn!”

“Hoàng tử của ta?” Ariel bỗng ngơ ngác trước chủ đề đột ngột của Tô.

“Đúng vậy, hoàng tử của cô, người mà cô vẫn luôn chờ mong.”

“Cái đó à?” Ariel nói mà không hề để ý: “Nó thật sự quá xa vời.”

“… Cũng phải thôi.” Tô bỗng nở nụ cười tự giễu: “Tôi đang nói cái gì thế này.”

Ariel vươn tay đến sờ trán Tô: “Không bị sốt mà.”

Tô cười lấy tay nàng xuống: “Tất nhiên.”

Ariel thì thầm: “Dạo này ta cứ thấy Tô hay nghĩ nhiều…”

“Âm lượng này của cô là cố ý phải không, tôi nghe rõ lắm!”

“Đến lượt ta hỏi Tô rồi. Nếu như cô gặp được hoàng tử của cô thì sao?”

Tô ngẩn người: “Sao tôi lại có hoàng tử được?”

“Sao? Chẳng lẽ trong tưởng tượng cũng chưa từng có?”

“… Vốn dĩ trong cuộc sống của tôi, hoàng tử gì đó đã không quan trọng.”

“Tô, rốt cuộc cuộc sống trước kia của cô là như thế nào? Vì sao lần nào ta hỏi đến cô, cô đều không nói?”

“Không phải tôi nói rồi à? Khi đó tôi rất bận, bận đến đầu óc choáng váng, ngày nào cũng chỉ muốn ngủ, không còn thời gian nghĩ đến gì khác.”

Ariel ngờ vực nhìn Tô: “Ta vẫn cảm thấy sự thật hoàn toàn không phải như vậy.”

“Tôi cam đoan rồi mà, một ngày kia nhất định tôi sẽ kể hết cho cô nghe, cô đừng có vội chứ.”

“Ta đâu có… chỉ là không hiểu vì sao, ta cảm thấy mình không còn ở bên cô nữa bao lâu nữa, vậy nên ta có một loại cảm giác nôn nóng vì thời gian đã gần kề.”

“Ơ hay, cô có khả năng dự đoán tương lai nữa à? Phân tích cho tôi nghe thử?”

“Còn lâu đó, biết trước tương lai có gì hay?”

“Tốt lắm mà. Nếu như biết trước là không thể quay đầu, vậy thì khi kết thúc, ít nhất sẽ đỡ một phần đau thương, vì trước đó cũng đã đau thương rồi.”

“Vậy mới nói, đúng là nên bỏ đi thì hay hơn!”

“Tô, có phải cô biết được gì rồi không?”

“Sợ à?”

“Nếu như ta có khả năng dự đoán tương lai, cô muốn nhờ ta dự đoán tương lai của ai?”

Tô trả lời có lệ: “Ông rùa biển. Tôi muốn biết cuối cùng ông ấy có thể sống đến bao nhiêu tuổi.”

“… Được rồi.”

Tô lặng lẽ dời chủ đề: “Trước đó cô bảo tháng sau là sinh nhật của cô, cô muốn quà sinh nhật gì?”

“Miễn là cô tặng thì ta thích hết.”

Tô cười gượng: “Câu trả lời này của cô thiếu trách nhiệm quá!”

“Ta chỉ nói sự thật thôi mà!”

“Được rồi, còn nói nữa là tôi mệt đó! À mà có phải Hoàng Thái hậu sẽ tổ chức một bữa tiệc long trọng không?”

“Nghe nói sẽ như vậy. Phải rồi, lần trước cô chưa nghe ta hát, nhất định lần này phải nghe đàng hoàng đấy nhé!”

“Tôi nghe rồi mà.”

“Lần đó cô trễ bao lâu biết không? Mới nghe được bao nhiêu đâu… một phần năm? một phần mười? Ta dám đánh cược, bây giờ cô cũng quên giai điệu ta hát khi đó luôn rồi!”

“Sai rồi! Tôi nhớ hết đó! E hèm… cánh chim của thần gió, blah blah blah…”

Ariel ngơ ngác, không còn gì để nói: “Ta hát ngôn ngữ cổ xưa của người cá, ý nghĩa không phải như vậy!”

“Ôi chao? Mà giai điệu cũng đúng phải không?”

“Thì không sai…”

Biểu cảm Tô trở nên nghiêm túc: “Yên tâm đi, chắc chắn lần này tôi sẽ đúng hẹn!”

“Ừm, ta cũng đâu có không tin cô.” Ariel nói: “… Nhưng nếu cô lại thất hứa thì sao?”

Tô không còn gì để nói: “Sao lại thất hứa được nữa? Trừ khi là số mệnh định sẵn! Không, dù có loại mệnh số như vậy, tôi cũng phải diệt trừ!”

Bấy giờ, tiếng chuông báo bữa trưa lại vang vọng toàn cung điện.

“Tôi nhớ hôm nay cô phải ăn cùng các chị gái, cô đi đi.”

“Ừm, chào cô nhé.”

Vừa đi ra đến cổng, như nhớ đến điều gì đó, Ariel quay đầu lại nói:

“Hoàng tử gì đó, nếu có tất nhiên ta rất vui, nhưng nếu không thì cũng không sao. Tô, từ khi có cô, cuộc sống của ta đã hạnh phúc hơn ta tưởng tượng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play