Câu chuyện cuối cùng cô kể đêm qua là ‘Alibaba và 40 tên cướp’. Vì không tính toán đến độ dài truyện, thời gian Tô kể câu chuyện này phải nhiều ít nhất bằng 3 lần những truyện khác.
Cô vừa ngáp vừa đi vào vườn, bên cạnh là Ariel vừa cùng ăn sáng xong.
Quả nhiên, ông trời không công bằng. Ariel lại không có quầng thâm. Rõ ràng họ ngủ cùng một lúc!
“Tô, ta không ngờ truyện cổ tích cũng có thể thú vị đến vậy! Cái câu thần chú ‘vừng ơi mở ra’ hay quá!” Ariel vui vẻ bàn tán, tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không có dấu hiệu là đã thức khuya.
Khoan! Tô phát hiện ra sự bất hợp lý trong đó. Nếu người này thiếu ngủ cũng không bị thâm quầng, vậy sao còn muốn mình kể chuyện cho nghe? Không ngủ được cũng đâu sao? Vậy là cô lại bị ‘bẫy’ rồi sao?
“Tô?” Tiếng gọi của Ariel đã kéo lại suy nghĩ đang bay xa của Tô.
“Đúng đó, cậu thần chú tẩy não đáng sợ, tôi nằm mơ cũng đọc.”
Nhớ đến giấc mơ đó, Tô cười đầy bất đắc dĩ.
Rõ ràng chỉ còn 3 tiếng để ngủ, nhưng vì cái câu thần chú đáng chết kia, cô mới ngủ được hơn 40 phút đã tỉnh.
“Tô, cô có tìm được kho báu mong muốn trong mơ không?” Ariel hỏi Tô.
“… Tôi không biết vì sao lại xuất hiện loại ‘kho báu’ như vậy. Nếu như thật sự xem là kho báu…”
Đối với giấc mơ kỳ lạ, rồi loại ‘báu vật’ không tưởng kia, Tô thật sự không biết nên trả lời như thế nào.
Nói đơn giản là, trong giấc mộng đó, cô đứng trước một cánh cửa có dấu hiệu ‘kho báu tuyệt thế’, không ngừng nói ‘vừng ơi mở ra’. Khi cô đã nói đến khô miệng khô lưỡi, cửa mở ra, xuất hiện lại là Ariel cười tươi như hoa.
Vì sao lại có Ariel? Cô không nghĩ ra được. Nhưng đó chỉ là một giấc mơ thôi – cô tự nhắc mình phải lạc quan lên.
“Tô, không phải cô đã nhìn thấy gì đáng sợ chứ?”
“Không có, rất đáng yêu.”
Tô nở nụ cười. Nếu như Ariel biết thứ mà nàng tưởng là đáng sợ chính là bản thân, không biết nàng sẽ ra sao nữa.
“Thật vậy à? Ta cứ cảm thấy mặt cô là lạ…”
“Mặt tôi lạ?” Tô sờ mặt mình.
Không nhìn thấy biểu cảm của mình là một chuyện đáng thương. Người ta không thể hiểu nó bằng cách chạm vào.
Nhưng Ariel không tiếp tục đề tài này nữa, nàng đang vặn chìa khóa, mở cửa lớn của vườn hoa.
Thần Biển, Thái hậu và các vị công chúa, mỗi người đều có một chìa khóa vườn. Tô không có, nhưng quản gia cá chình có.
Hôm nay, trước bữa sáng, quản gia đã đến thông báo ngày hôm nay đã đổi thành thời gian dạo chơi. Vậy nên Ariel rảnh rỗi quyết định đi cùng Tô đến vườn giết thời gian.
Vừa đi vào, Ariel đã khựng lại:
“Ơ, tượng của ta đâu? Sao ta không nhìn thấy?”
Nguy cơ, nguy cơ mười phần.
Tô hít một luồng khí lạnh vì sợ. Hôm qua cô mệt quá nên ngủ luôn trong phòng Ariel, cô còn chưa kịp về phòng…
“Hôm qua quản gia đã mang đi vệ sinh, có thể còn chưa kịp mang về.”
“Vệ sinh?” Ariel cảm thấy kỳ lạ. Tượng của nàng vẫn luôn rất sạch sẽ, có gì mà phải vệ sinh? Chưa kể vì sao quản gia cá chình không nói với nàng một tiếng?
“Là như thế này…” Tô còn chưa kịp nói hết bỗng nhiên đã bị đẩy mạnh đến chao đảo.
“Công chúa nhỏ của tôi ơi, tôi thật sự có lỗi với người!”
Quản gia cá chình lao tới giữ chặt Ariel, có vẻ như tinh thần hoàn toàn sụp đổ.
“Không sao, không sao đâu.” Ariel chưa từng thấy quản gia cá chình có quầng thâm rõ như vậy. Khó khăn lắm nàng mới rút được hai tay ra khỏi lòng quản gia cá chình, vỗ lưng ông ta an ủi: “Khi nào xong xuôi trả lại ta là được.”
Quản gia cá chình nước mắt nước mũi bù lu bù loa: “Công chúa ơi, tôi sợ!”
Tô cũng không thể để người này nói tiếp nữa, bèn giẫm thẳng vào đuôi ông ta. Khuôn mặt của quản gia cá chình lập tức chuyển từ đỏ bừng sang tái nhợt.
Tô kịp thời kéo ông ta từ chỗ Ariel về phía mình, vờ như an ủi mà lén lút ghé vào tai ông ta nói: “Hôm qua ông nói phải giúp con trai ông học tập, sợ về không kịp kiểm tra vườn hoa, tôi sợ nó bị ném hỏng nên đã dời nó về chỗ tôi rồi. Hôm qua tôi bị công chúa Ariel gọi đi kể chuyện, chưa kịp mang về, đợi lát nữa người đi rồi tôi lại đi.”
“Sao cơ!” Quản gia cá chình quát to một tiếng.
“Hả?” Ariel ngờ vực nhìn sang ông ta.
“Công chúa của tôi ơi, tôi yêu người!” Quản gia cá chình lại cho Ariel một cái ôm thật chặt, siết chặt đến mức Ariel gần như không thở nổi.
“Ồ, mọi người đều đang chơi ở đây à?”
Không ngờ Gwendolyn cũng xuất hiện ở đây. Tà váy xanh biếc dài chạm đất không chỉ thể hiện phong thái công chúa của nàng ấy mà còn mềm mại và tràn đầy sức sống.
“Chị Gwendolyn, sao chị lại đến đây?” Ariel vội tránh khỏi quản gia cá chình, bơi tới như được giải cứu.
“Em hỏi như vậy là không chào đón chị sao?” Gwendolyn đùa Ariel.
“Không, không có. Em còn tưởng chị không thích làm vườn!”
Nói xong, Ariel nhớ đến số sách bị người ta đổi ngày hôm qua: “Chị ơi, lần sau đừng đổi sách của em nữa!”
“Em đọc mấy cuốn đó không thấy tù túng à? Nào là ngây thơ rồi hoa hoa cỏ cỏ, em phải biết thêm về cuộc sống!”
Tô nghe vào tai cũng hiểu được mấy phần. Xem ra Gwendolyn không chỉ lấy sách cổ tích mà sách làm vườn cũng…
“Thôi vậy, chị lấy sách làm vườn rồi nhớ phải xem đó!” Ariel căn dặn.
“Biết rồi, biết rồi. Chị cũng thích tranh vẽ hoa cỏ mà!”
Thật ra thì Gwendolyn thích hoa nhưng không thích trồng hoa. Nàng ấy cảm thấy chạm vào chúng quá phiền phức, vậy nên nàng ấy giao hết cho người hầu, còn mình cơ bản chẳng bao giờ đến đây.
“Chị Gwendolyn, hôm nay chị rảnh lắm sao?”
“Nói gì thế!”
“… Bình thường chị không hay đến vườn.”
“Ôi chao, người ta nói sở thích thì bồi dưỡng được mà! Lại đây, Ariel, em dạy chị đi!”
“Được rồi.” Ariel xem như đã miễn cưỡng bị thuyết phục.
Vì sự xuất hiện của Gwendolyn mà toàn khu vườn trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng Gwendolyn không thích làm vườn hoàn toàn rất hợp lý – nàng ấy thật sự không hợp với nó. Không đề cập đến mấy chuyện vướng tay vướng chân, đôi khi có vài người vốn là ‘sát thủ’ làm vườn, tai nạn của cây cối.
Bồn hoa nàng ấy chạm vào gần như có thể diễn tả bằng cụm ‘vô cùng thê thảm’.
Chuyện này làm Ariel và quản gia cá chình rất khó xử. Một người cố sức dạy, chỉ mong có thể truyền thụ tất cả vốn liếng, người còn lại thì bận trước bận sau, không ngừng dọn dẹp sự hỗn loạn Gwendolyn liên tục tạo ra.
Còn Tô thì sao? Cô bị đẩy sang một bên thì sửa soạn những bồn hoa khác, phòng ngừa Gwendolyn lại nổi hứng thú muốn chạm vào chúng.
Tô vừa làm việc vừa chú ý tình hình bên kia. Hôm nay Ariel nom vô cùng vui vẻ, tần suất cười lên nhiều hơn trước, độ thoải mái của nụ cười cũng cao hơn.
Thật ra Ariel không hề cố ý muốn khác biệt với mọi người trong cung điện, mà là khi nàng kịp nhận ra, chuyện đã càng lúc càng xa. Nàng rất nhớ những ngày còn bé được các chị dẫn đi chơi. Các chị là người thân của nàng. Huyết thống chính là thứ gì đó mà bất kể người ta có hiểu bạn không, người ta vẫn mãi mãi yêu bạn.
Một ngày hỗn loạn trôi qua thật nhanh. Không biết từ lúc nào, mặt trời đã giấu mình sau chân trời. Cuối cùng, Ariel bị bà của mình gọi đi, không biết là có chuyện gì.
“Ariel cũng dạy nhiều rồi, ta thấy cũng không còn sớm nữa, hôm nay chúng ta nghỉ ở đây đi.”
Nghe Gwendolyn nói như vậy, quản gia cá chình đã có tuổi vội vã khấu tạ rồi rời đi. Ông ta gần như không còn bao nhiêu sức nữa, còn không đi chắc cũng chỉ có thể nằm ra vườn hoa này.
Ông ta đưa chìa khóa cho Tô, ném qua một ánh mắt, hàm ý là nhắc cô nhớ mang tượng về.
Tô xoa vai nói: “Tam Công chúa, xin người đi ăn trước, để cho tôi khóa cửa ạ.”
Nhưng Gwendolyn không di chuyển.
“Công chúa?”
“Thật ra mục đích của ta hôm nay không phải trồng hoa.” Gwendolyn phủi bụi đất trên váy: “Ta có mấy lời muốn nói với cô.”
Tô nở nụ cười: “Quả nhiên.”
“Quả nhiên?”
“Váy dài xinh đẹp không dùng để mặc khi lao động. Nếu người đến học làm vườn thật, người không nên mặc trang phục như thế. Chưa kể bình thường người rất sợ lấm bùn, nếu như không phải chuyện quan trọng, người đã tìm cớ đi rồi!”
“Cô nhóc cũng tỉ mỉ nhỉ?” Gwendolyn cũng cười: “Ôi chao, hôm nay quá cực khổ! Ta hoàn toàn không ngờ hôm nay Ariel sẽ đến, còn đến sớm như vậy! Ta vốn định nói xong với cô rồi đi, nào đâu lại thành ra như vậy, mệt chết ta! Này, cô đi đâu đó? Đừng dọn dẹp nhanh vậy chứ, ta chưa nói mà, nghe ta nói đã, ôi!”
Gwendolyn thấy rất kỳ lạ. Nàng ấy đã nói ra tất cả suy nghĩ của mình, nhưng Tô lại không có vẻ gì là chăm chú lắng nghe. Cô đang dọn dẹp, cứ dọn rồi dọn, rất lơ đãng.
“Tam công chúa, tôi đoán được người muốn nói gì. Về câu trả lời, xin người yên tâm.”
“Cô biết à?” Gwendolyn vô cùng ngạc nhiên: “Dù sao thì, mặc kệ cô có biết không, ta cũng phải nói một câu. Ariel của bọn ta rất đơn giản, con bé vẫn rất tò mò về chuyện trên bờ, cho rằng trên bờ cũng như bà nội miêu tả vậy, vô cùng tốt đẹp. Nhưng bọn ta không nỡ nói với nó thật ra trên đó không hoàn toàn giống như nó nghĩ…”
“Vâng.”
“Trước kia ta đã muốn đến gặp cô, ta muốn nói với cô, nếu như Ariel lại hỏi cô về chuyện trên bờ, cô cứ từ chối nó, đừng nên nói với nó trên bờ có gì tốt, hay cái gì không sánh bằng dưới biển, nhất là không nên để nó dễ dàng mơ mộng về con người. Nhưng sau lần ăn chung đó, ta cảm thấy có lẽ vấn đề nằm ở mặt khác mới phải.”
“Không phải người rất mâu thuẫn à? Không muốn nàng ấy mơ về mặt đất, cũng không muốn nàng ấy ghét nơi đó?”
“Ta cũng cảm thấy rất khó nói, nhưng đến bây giờ dường như cũng chỉ có thể như vậy thôi…”
Nghe nàng ấy trả lời như vậy, Tô nở nụ cười. Cô duỗi người rồi vươn vai thật mạnh: “Người yên tâm đi, tôi không làm như vậy đâu. Mặt đất mà tôi biết, con người mà tôi gặp, tôi sẽ không nói những điều đó không đáng giá.”
Gwendolyn rất ngạc nhiên. Nàng ấy không ngờ câu trả lời lại là như thế này.
Tô nhìn Gwendolyn đang ngẩn ra, khẽ than: “Một chút khác biệt là đã đủ. Cuộc đời này đủ khổ cực rồi, không phải à? Dù sống trong lời nói dối, hay sống trong sự thật, người ta cũng khó mà nói là ai hạnh phúc hơn.”
Tôi chỉ không muốn ngăn cản nàng ấy, vậy thôi.
Chuyến hành trình đã định trước vào năm nàng 15, những gì Ariel thấy được, không ai có thể đoán chắc. Nó có thể ngập tràn ánh sáng, cũng có thể chỉ toàn âm u, nhưng đó cũng là hành trình và vận mệnh của nàng. Cuộc nói chuyện trong hành lang đêm hôm đó đã khiến Tô quyết định – cô không muốn cái gọi là ‘sự thật’ trở thành gươm sắt đâm vào cổ mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT