Thần kỳ biến mất rồi thần kỳ trở lại – đêm hôm đó, thần không biết quỷ không hay, bức tượng hoàng tử đã trở về.
Cuối cùng tảng đá lớn trong lòng quản gia cá chình cũng rơi xuống, ông ta có thể ngủ một giấc thật ngon. Chỉ là ông ta cũng không ngủ yên được bao nhiêu, vì ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’.
Ông ta thường xuyên trở lại xem thử, thậm chí khóa cửa vườn hoa rồi cũng không dám lơ là.
Sau sự kiện ‘mất tích’, cung điện Thần Biển nghênh đón lần tổng vệ sinh theo thông lệ hằng tháng. Ở nơi đây cứ nửa tháng sẽ có một lần tổng vệ sinh. Các người cá không chỉ phải quét tước toàn bộ cung điện, thay mới đồ dùng, mà còn phải thêm vào các phòng những bông hoa các công chúa đã trồng.
Bình hoa trong phòng Hoàng Thái hậu là bình hoa đẹp nhất. Phần lớn đều là bình hoa đến từ tàu của loài người bị đắm. Nổi bật nhất trong số đó là một cái bình trong suốt đặt trên bệ cửa – đó là thứ một sứ giá cá đã đi rất xa gửi về. Nó hoàn toàn hòa vào màu sắc xung quanh, hoa cắm bên trong như tự mọc lên bên cửa sổ, rất có cảm giác đẹp đẽ riêng.
Chúng người cá tỉ mỉ chọn hoa, cẩn thận cắm rất nhiều hoa vào trong bình.
Một người hầu cá mới đến cắm hoa cúc vào cái bình trong suốt, một người hầu khác bên cạnh thấy vậy thì rút ra:
“Ban nãy tôi nói cô rồi, không phải bình nào cũng cắm lung tung được. Riêng bình hoa trong suốt là An Hi Phu nhân đặc biệt để dành cho công chúa Ariel. Công chúa không thích làm phiền người khác, cũng không yên tâm, lần nào người cũng tự cắm hoa vào.”
Vừa nói là đến, chỉ là lần này không phải công chúa Ariel tự ôm hoa đến, mà là một con người.
Phần lớn chúng người hầu đều rất kinh ngạc. Mặc dù trước đó bọn họ nghe nói có một con người mới đến đây, nhưng bọn họ chưa gặp bao giờ.
“Chào mọi người.”
Tô thân thiện chào hỏi bọn họ. Dù đã đến đây được một thời gian, Tô vẫn cảm thấy tòa cung điện này như một giấc mơ. So với các người cá, những sinh vật biển khác đã hòa nhã với cô hơn nhiều. Thỉnh thoảng cô còn tự cười mình, cảm thấy mình gặp nhiều sinh vật biển đáng yêu như thế này rồi thì trở về nhà phải làm sao, cô có còn nuốt được cá và tôm không?
“Không có đuôi thật này!” Một người hầu cá có vẻ rất sợ hãi bèn trốn ra xa.
“Đáng sợ thế à?”
Tô nghĩ – so với chân, đuôi còn đáng sợ hơn!
Có người hầu khá gan dạ, hào hứng muốn thử: “Tôi sờ nó được không?”
Tô nở nụ cười, gật đầu.
Toàn bộ quá trình có thể gọi là ‘dấu mốc đầu tiên con người và người cá vượt giống loài tiếp xúc với nhau’. Không may thay, vì quá kích động, nữ hầu cá kia không khống chế được lực tay, đã biến việc chạm vào thành một cái bóp mạnh làm Tô đau điếng.
Đáng sợ hơn, có gương xấu như vậy rồi, mấy nữ hầu khác cũng bắt đầu xoa tay.
“Tụ tập ở đó làm gì? Không làm việc nữa à?” Nữ hầu trưởng vừa đi vào nổi bão.
Mấy người cá ‘a’ một tiếng rồi tản ra. Tô may mắn trốn được đến trước cửa sổ, cẩn thận dè dặt bắt đầu cắm hoa.
“Công chúa đâu rồi?” Nữ hầu trưởng đi đến bên cạnh Tô. Bà đã từng gặp con người này, trong thời gian công chúa Ariel dùng bữa.
“Hoa cần cắm nhiều quá, công chúa bảo tôi đến trước, người đi cắm những bình khác ạ.”
“Công chúa rất tin tưởng cô nhỉ?”
Đến hoa trong phòng Hoàng Thái hậu cũng giao cho người này. Đây là lần đầu tiên nữ hầu trưởng thấy công chúa yên tâm về một người như vậy.
“Thật ạ?”
Tô nào biết thật ra Ariel đang mong đợi sự siêu phàm của con người, ngây thơ muốn xem thử cô có cắm ra được kiểu gì mới khiến ai nấy cũng phải kinh ngạc không.
“Vậy làm cho tốt nhé!” Nữ hầu trưởng vỗ vai Tô rồi đi ra ngoài.
Nhận được kỳ vọng thì nên đáp ứng kỳ vọng, nhưng Tô cắm như thế nào cũng không thấy hài lòng.
Cô nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cũng biết lý do. Bông hoa nào cũng màu đỏ, không hề có trình tự màu sắc.
“Không thể cho tôi một bông hoa trắng à?” Tô hỏi nữ hầu đang cắm hoa ở bên cạnh.
“Sao? Cô đừng chen màu trắng vào, cứ để như vậy thì tốt hơn, công chúa sẽ nổi giận!”
“Ồ? Giận?”
“Công chúa út chỉ thích hoa màu đỏ thôi. Ừm, từ khi tôi đến cung điện này, người vẫn thích hoa màu đỏ. Không biết vì sao người lại thiên vị màu hoa đó như vậy!”
Một hầu gái khác cũng đệm vào: “Đúng đó, đúng đó, lần nào cắm cũng đỏ hừng hực!”
Tô cúi đầu nhìn bông hoa đỏ trong tay, rồi lại nhìn bó hoa lớn màu đỏ trong bình hoa trong suốt, suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì làm như thế này.”
***
Chiều về, khi buổi tổng vệ sinh gần kết thúc, nơi phòng của An Hi Phu nhân đã không còn mấy người.
Ariel lén lút đi đến phòng bà nội, nhẹ nhàng bước đến bên cửa sổ, cẩn thận quan sát hoa trong bình.
Bên cửa sổ là một bó hoa màu đỏ. Chúng chìm dưới ánh nắng hoàng hôn, cánh hoa lẫn vào ánh sáng vàng nhạt của mặt trời, hòa vào màu hoa, cuối cùng tạo thành một màu cam ấm áp. Năm bông hoa trong đó nhiều thêm những cái bóng nhàn nhạt, chúng tạo thành một cái tên: Ariel.
Ariel vuốt ve những cánh hoa. Ồ, không phải khắc. Tay cô đưa xuyên qua con chữ, hẳn là trên cửa sổ có bí mật gì đó.
Nàng lại lần tìm, trên cửa sổ có mấy vị trí đặc biệt gồ lên, nhìn kĩ thì hình như dán cái gì đó.
“Chắc để làm được như thế này không dễ nhỉ!” Ariel ngồi xổm xuống, lên tiếng với Tô đang ngủ say sưa trong một góc phòng.
Trời chiều rất đẹp, mặt dây chuyền chữ thập lộ ra nơi cổ Tô đột nhiên lóe sáng. Ariel phát hiện ra hình như bên trên có khắc chữ, bèn ghé sát vào nhìn, là ‘SUE’. Xung quanh còn mấy vết xước nhàn nhạt, bên dưới lại là thời gian: Ngày 5 tháng 3, tức là một tuần nữa.
Ariel âm thầm nhẩm lại thời gian này mấy lần, sau đó cẩn thận dịu dàng luồn mặt dây vào lại trong cổ áo Tô.
“Ariel, em xong chưa? Đi ăn chung đi!”
Lúc này, chị thứ ba của Ariel – công chúa Gwendolyn xuất hiện.
Ariel nhìn lướt qua Tô đang ngủ say, lắc đầu: “Còn một chút nữa.”
Gwendolyn vừa liếc qua đã hiểu được tình hình. Thật ra nàng ấy hơi ghen tị vì gần đây Ariel thân thiết hơn với con người này. Nàng ấy đã có thể xem như là người thân thiết với Ariel nhất trong số các chị em. Nhưng bọn họ đã ở bên nhau bao nhiêu năm nay, bây giờ muốn đi ăn chung, Ariel cũng ưu tiên người khác, chuyện này thật khiến người ta tổn thương. Vậy là nàng ấy cố ý đi đến khóc tay Ariel nói: “Cũng trễ thế này rồi mà còn gì nữa, để mấy chuyện còn lại cho người hầu làm đi, chúng ta đi thôi!”
Ariel thử rút tay ra, nhưng bất đắc dĩ vì nó bị quấn rất chặt. Cô đành vừa để bị kéo, vừa lo lắng quay đầu nhìn Tô.
“Ariel, em có cần lưu luyến vậy không?”
Gwendolyn không còn gì để nói.
“Em hơi sợ nàng ấy lạnh…”
“Để chị cho người hầu mang chăn đến, tiện thể để bọn họ đưa nàng ấy về luôn.”
“Chắc nàng ấy vẫn chưa ăn cơm…”
“Chị sẽ bảo bọn họ đến phòng bếp mang ít đồ ăn cho nàng ấy.”
“… Nàng ấy nói giờ cơm tối sẽ kể cho em mấy chuyện trên bờ…”
Trên bờ, trên bờ, chẳng trách! Chúng người cá trong cung điện đều biết đam mê lớn nhất của công chúa nhỏ Ariel là người và vật trên bờ.
Đối mặt với từng bước chậm chạp của Ariel, không còn cách nào khác, Gwendolyn đành đầu hàng: “Gọi nàng ấy dậy đi, chúng ta đi ăn chung!”
Ariel nở nụ cười tươi tắn, vội vã rút tay ra bơi ngược lại, khẽ gọi tên Tô, còn lay nhẹ cô.
“Em làm nhẹ như vậy nàng ấy thức thế nào được? Annie, em vào đây.”
Annie là hầu gái bên cạnh Gwendolyn, người này rất trung thành với sức mạnh.
Annie đứng trước mặt Tô, xoay các khớp ngón tay rồi điên cuồng lay người cô, lay đến Tô phải trợn trắng mắt, cảm thấy cơ thể suýt là vỡ vụn.
Cơn đau nhức này vẫn kéo dài đến lúc ăn cơm, có rất nhiều lần Tô cảm giác được bàn tay cầm muỗng vẫn còn run rẩy vì quán tính chưa kết thúc.
Miễn cưỡng đẩy một muôi súp vào miệng, Tô nuốt xuống, sau đó tiếp tục kể về những chuyện trên bờ.
Chủ đề nói chuyện trong bữa ăn này rất nhất quán, vẫn luân xoay quanh tập quán của đủ loại sinh vật trên bờ. Hiện chủ đề đang chuyển đến loài chim.
“Chim là gì? Chim là chim thôi, có cánh, bay được, biết ngủ. Nó có đủ loài đủ hình dạng, rất lớn, rất nhỏ. Có loại lớn đến đáng sợ, cũng có con vô cùng đáng yêu. Một số loài có hành vi rất kỳ lạ, ví dụ như chim gõ kiến. Chúng không ngừng mổ vào cây, có vẻ rất tức cười, nhưng thật ra chúng đang ăn côn trùng sống bên trong.”
“Tô, chim mà cô nói là gì? Ta vẫn chưa hiểu, chưa tưởng tượng ra được dáng vẻ của nó. Nó ăn côn trùng? Có giống côn trùng dưới đáy biển không? Nếu không thì nó trông như thế nào? Có giống các loại sinh vật phù du dưới biển không? Cánh là gì? Có giống vây cá không? Chúng nó cũng biết ngủ à? Bọn nó đi ngủ có mở to mắt như cá của bọn ta không?”
Bữa cơm đã trở thành nơi đặt câu hỏi của Ariel. Có một số thứ Tô còn chưa gặp, rất khó giải thích, nhưng Ariel lại rất muốn biết, cứ hỏi đủ loại câu hỏi kỳ lạ, câu này nối câu khác, liên tục không ngừng.
Gwendolyn đánh ngáp. Nàng ấy cũng có hứng thú với chuyện trên bờ, nhưng lại không nhiều đến vậy. Thật ra, trong sáu chị em chỉ có Ariel là rất cố chấp với những chuyện này.
Tô lại giải thích thêm hồi lâu, sau đó cuối cùng Ariel cũng hiểu: “Ta hiểu rồi! Nó chính là ‘con cá’ trên bờ bà nội từng kể với bọn ta! Nó biết hát những bài hát trong trẻo rất hay, khiến cho người ta sảng khoái!”
Tô thở dài. Vẫn là Hoàng Thái hậu có bản lĩnh, cứ so sánh như vậy là xong.
“Vì sao người thích chuyện trên bờ như vậy?” Tô hỏi Ariel.
Ariel ‘ừm’ nom có xấu hổ.
Gwendolyn cũng xen vào: “Ariel trả lời thử chị nghe xem? Chị chỉ biết đáp án của em hồi mười một tuổi là em cảm thấy trên bờ rất đẹp, vì mặt đất có hoa nở, có thể tỏa hương, còn hoa dưới đáy biển thì không. Trong rừng lại có màu xanh mà em thích, có thể được tận mắt nhìn, còn có rất nhiều ‘con cá’ đáng yêu ‘bơi qua bơi lại’ trong đó. Đã ba năm rồi, em có… tiến bộ gì không?”
Gwendolyn trêu em gái, trêu xong còn chưa định buông tha mà quay sang hỏi ý kiến của Tô: “Nó mười một rồi còn như vậy, ngây thơ lắm phải không?”
“Không đâu ạ, rất đáng yêu, rất giống như tôi trước kia muốn biết dưới đáy biển có những gì.” Tô nở nụ cười.
Nghe được một kiểu tán thưởng như vậy, Ariel rất hài lòng. Nàng thì thào: “Vì các chị gái đã nhìn thấy đều nói cảnh trên bờ rất đẹp, nên ta muốn đi xem.”
Bà nội đã quy định người cá muốn rời khỏi cung điện, ngoi lên trên mặt biển nhất định phải đủ 15 tuổi. Lúc đó, Ariel còn ít tuổi nhất, phải đợi 5 năm, mà chị gái lớn nhất của nàng chỉ cần chưa đến 1 năm. Những gì bà nội kể lại quá ít ỏi, không đủ nghe, bọn họ lại muốn được biết nhiều hơn nên đã thầm ước hẹn, rằng mỗi người rời cung điện đều phải kể lại với những người khác điều xinh đẹp nhất mình từng thấy nếu rời khỏi đáy biển.
Ariel còn nhớ, đó là năm nàng 9 tuổi. Chị lớn của nàng vừa đủ 15, được phép ngoi lên mặt nước. Khi trở lại, nàng ấy nói có quá nhiều thứ để kể, nhưng nàng ấy cũng nói với Ariel rằng thứ đẹp nhất là khi gió êm sóng lặng, mình được nằm trên bờ cát dưới ánh trăng, kề sát bờ biển, nhìn ngắm tòa thành thị đèn sáng như sao khó đếm hết kia. Nàng ấy lẳng lặng nghe tiếng nhạc, tiếng ồn ào của xe ngựa và tiếng người, quan sát những mái vòm và tháp nhọn, lắng nghe tiếng chuông kêu ‘đing đoong’. Có lẽ là vì nàn chưa thể đến nơi đó, nên nàng cũng khát vọng những thứ như vậy.
Lần đầu tiên được nghe về những thứ khác, Ariel bấy giờ nghe đến ngây ngẩn. Vậy là phần lớn thời gian độ chiều về, mỗi khi đứng bên cửa sổ, nhìn xuyên qua màn nước biển xanh đen nhìn lên bầu trời, nàng luôn nhớ đến tòa thành thị to lớn và âm thanh huyên náo bên trong. Nàng cảm thấy như có thể nghe được tiếng chuông giáo đường đang bay về phía mình.
Gwendolyn thấy Ariel đắm chìm trong sự tưởng tượng của mình thì có phần chua xót. Nói thật thì bọn họ đều không khát vọng to lớn như người em gái nhỏ nhất của mình. Khéo sao em ấy lại phải là người chờ đợi lâu nhất, đồng thời cũng có nhiều suy nghĩ và trầm mặc nặng nề nhất.
Khóe miệng Ariel nhếch lên, thấp thoáng ý cười: “Còn nữa… em muốn thấu hiểu con người trên bờ…”
Gwendolyn trêu chọc nàng: “Người trên bờ có gì hay mà phải hiểu? Không phải đều ngây ngô sống sung sướng sao? Em muốn gặp con người thật của chàng hoàng tử bằng tượng kia thì có!”
Khuôn mặt Ariel lập tức đỏ lên. Nàng vội vã lắc đầu.
Gwendolyn hỏi nàng: “Xấu hổ rồi phải không, không vì sao lại lắc đầu?”
“Em chỉ cảm thấy bức tượng kia rất đẹp thôi, không thật sự muốn đi tìm một người như vậy!”
“Vậy nếu như người đó tồn tại? Em gặp anh ta thì sao? Hời nhé! Đó là hoàng tử rất đẹp trai, là tượng điêu khắc sống!”
“Ừm, nhưng mà nói đẹp trai, em thích nụ cười của người đó hơn, dường như anh ấy rất hạnh phúc, cũng ấm áp nữa.”
Gwendolyn cười nói: “Ariel, em cho rằng ai cũng có nhiều suy nghĩ, nhiều phiền muộn như em sao? Nghe nói con người rất dễ thỏa mãn, hai phần niềm vui cũng có thể biến thành tám phần.”
“Đó là vì cuộc sống của họ rất vui vẻ! Đó là nụ cười từ tận trái tim. Trong các câu chuyện của bà nội, mặt đất cứ như thiên đường!”
Thiên đường sao?
Thìa trong tay Tô va vào bát, kêu nhẹ một tiếng ‘keng’.
“Thật ra trên bờ cũng có rất nhiều thứ không tốt.”
Ariel và Gwendolyn đồng thời nhìn về phía Tô.
“Thật ra trên bờ không tốt đẹp như vậy đâu. Nó có nơi cảnh quan đẹp đẽ, khí hậu dễ chịu, nhưng cũng có những góc ngập tràn hôi thối, rách nát không chịu nổi. Có con người lương thiện, cũng có người đáng ghét. Thật ra cuộc sống dưới đáy biển của mọi người rất tốt, tốt…”
Tô không muốn phá vỡ giấc mơ của Ariel về đất liền, nhưng cũng không ngỡ lấy sự tốt đẹp giả tạo lừa gạt nàng.
Thế giới là như thế nào, thì nàng miêu tả như thế đó, không tô điểm, cũng không bôi nhọ.
“Haha, thật ra ai ở đâu cũng cảm thấy nơi đó không ổn thôi, nhưng ở lâu rồi cũng quen. Giống như Ariel, em ấy không cảm thấy một vật dưới đáy biển là tốt, có lẽ trên bờ sẽ không có nhiều điều xấu đến thế. Lại đây, món này là sở trường của bếp trưởng đó, chắc chắn cô chưa từng được ăn trên bờ, đến thử đi.”
Gwendolyn cười lớn, dời đề tài về lại mình.
Đừng hiểu nhầm Gwendolyn, thật ra nàng ấy không hề vô tư, nàng ấy đã rất cố gắng. Đối với Gwendolyn, lời của Tô đã khơi lên nghìn tầng sóng trong lòng. Gwendolyn không biết các chị em khác như thế nào, nhưng nàng ấy thật sự đã giấu Ariel rất nhiều điều đáng sợ. Nàng ấy không nỡ phá hoại mơ ước của Ariel. Chưa kể, nhắc đến con người… nàng ấy xem như là một trong số ít người không cẩn thận biết được bí mật 20 năm trước.
Như vậy là không đúng – nàng ấy cũng biết, nhưng khi nhìn thấy ánh sáng đơn thuần lóe lên trong mắt Ariel, nàng ấy thật sự không thể nói ra những lời như vậy.
Tuy nhiên, không ai có thể dẫn dắt suy nghĩ của người khác. Đối với chuyện lần này, Ariel có suy nghĩ riêng. Nàng chưa nghiêng theo ai, chỉ im lặng suy nghĩ.
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng xấu hổ, mọi người giống như nhất thời không biết nên nói gì.
Một lát sau, Ariel lên tiếng. Nàng nhìn Tô rất nghiêm túc.
“… Tô, hôm nào rảnh rỗi, cô nói với ta về đất liền trong suy nghĩ của cô đi! Ta muốn nghe về đất liền cô biết, cô tận mắt nhìn thấy!”
Nghe nàng nói như vậy, phản ứng của Tô là hoảng sợ, còn Gwendolyn thì tràn đầy thương cảm như đã đoán trước.
Các chị em khác đều đã ngoi lên bờ, đã biết đến vẻ đẹp của đất liền, nhưng cuối cùng vẫn yêu quý ngôi nhà của mình. Nhưng không hiểu vì sao, Gwendolyn cảm thấy Ariel sẽ không như vậy. Con bé cố chấp hướng về đất liền như thế, điều con bé muốn theo đuổi nhất cũng không phải chỉ là nhìn ngắm. Thứ nó theo đuổi quá nguy hiểm, mà bản thân nó lại quá cố chấp!
Nhưng mình không có cách nào ngăn cản Ariel. Gwendolyn đang thương cảm. Nàng ấy cảm thấy không có ai ngăn cản được, nàng ấy nhìn Tô với một cảm giác đầy nguy cơ. Gwendolyn luôn cảm thấy con người này sẽ đẩy nhanh việc Ariel rời khỏi bọn họ…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT