Edit + beta: Vương Triều Loan
Triệu Vu sống một mình trong một ngôi nhà dưới chân núi, chủ nhân của toà nhà rất dễ nói chuyện, đáp ứng sẽ cho hắn thuê một năm, Triệu Vu nguyên bản nghĩ không thể thuê lâu như vậy, nhưng sau đó lại thấy không sao cả, dứt khoát đưa nhiều ngân phiếu qua.
Tòa nhà này so với ngôi nhà cũ hắn từng ở còn tốt hơn, trong viện có một loại cây rất lớn gọi là bạch quả, thời điểm vào thu nắng vàng chiếu xuống, lấp ló giữa từng tán lá, chiếu xuống mặt hồ trong veo, từng sợi đều khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Triệu Vu thích nhất ngồi ở dưới tán cây bạch quả phơi nắng, ấm áp, làm hắn trong nhiều lúc, tạm quên đi tam hoa tán trong cơ thể.
Biết trước ngày chết không chỉ có người xem bói, còn có đại phu y thuật cao minh. Triệu Vu mỗi ngày buổi sáng thức dậy, chuyện thứ nhất làm chính là bắt mạch cho mình, tính xem cách tử vong còn bao xa.
Thân thể Triệu Vu qua từng ngày đều gầy yếu đi, cũng không có hứng thú gì với ăn uống, có khi có hứng thú, liền lấy chút gạo ra nấu cháo, nhưng đại đa số thời điểm, hắn đều nằm ở trên giường, lau đi máu tươi tại khoé miệng.
Triệu Vu nằm ở trên giường, lúc nghĩ đến nữ nhi, tâm can lại đau đến tê dại, nhưng độc tam hoa tán thật sự rất lợi hại, làm hắn luôn sống trong mơ hồ, khó tránh khỏi nhiều lúc nghĩ đến Cố Ẩn Triều.
Hắn ở thác loạn phức tạp trong mộng, nhớ tới lần đầu tiên gặp Cố Ẩn Triều, trên người Cố Ẩn Triều tất cả đều là máu, cả thân thể ngã vào một bụi cỏ, đôi mắt cũng bị máu tươi che phủ.
Triệu Vu ngồi xổm bên cạnh Cố Ẩn Triều, nghe người này mở miệng, dùng khí âm đứt quãng, nói: "Chạy mau...... Trốn...... Chạy đi......"
Ngày đó, Triệu Vu liều mạng mới đem được Cố Ẩn Triều vốn cao hơn hắn nửa cái đầu về nhà.
Có đôi khi Triệu Vu sẽ có điểm mê tín mà nghĩ, mỗi người có thể đều đã có mệnh số của mình —— thí dụ như khi Cố Ẩn Triều gặp được hắn, thí dụ như chính mình gặp được Cố Ẩn Triều.
Sinh tử chi kỳ, sớm có định số.
Hôm nay, lúc tỉnh dậy, tinh thần Triệu Vu phá lệ hồi phục, hắn phát giác ra bản thân là đang hồi quang phản chiếu, bởi vậy nắm chặt thời gian, lập tức chuẩn bị ngân phiếu đi chợ.
Hắn là đi chọn quan tài cho chính mình.
Đầu năm nay quán bán quan tài sinh ý đều không được tốt làm, có mấy ngày không mở cửa, hôm nay một người trẻ tuổi bước vào, lão bản cũng nhất thời lấy không nhìn hắn mua quan tài cho ai —— rốt cuộc khi nhìn kĩ, người trẻ tuổi này hình như cũng không có số trường thọ.
Triệu Vu nghĩ, hắn sinh thời chưa từng dùng qua cái gọi là cẩm y ngọc thực, sau khi chết cho hắn xa xỉ một phen đi. Hắn đi đến trước mặt ông chủ, nhẹ giọng hỏi: "Ông chủ, nhà các ngươi quan tài nào là tốt nhất?"
Ông chủ vừa nghe, lập tức hai mắt mở lớn, nở nụ cười lấy lòng, mang theo Triệu Vu đi vào bên trong, nói: "Ai, hôm nay ngài xem như hỏi đúng người rồi, đồ vật này, ta căn bản rất có mắt nhìn.."
Ông chủ đem người dẫn tới một chiếc quan tài màu vàng, quan tài kia rất lớn, chạm trổ mộc văn mang theo kim sắc, lão khoa trương mà cúi người, gõ lên thành quan tài, chỉ nghe quan tài phát ra tiếng vang nặng nề: "Ngài xem, đây chính là gỗ nam tơ vàng, là loại gỗ tốt nhất, dày nặng khí phái, quan trọng là nó chôn ở trong đất nhưng ngàn năm không mục, kiến mọt không sợ, hơn nữa tuyệt đối không bị móp méo...... Phẩm chất như vậy, ngài đi nhà khác tuyệt đối tìm không thấy!"
Triệu Vu gật đầu, tán thưởng nói: "Không tồi. Ta có thể vào nằm thử không?"
Đương nhiên...... Cái gì?"
"Ta nói, ta muốn vào nằm thử, có thể chứ?" Triệu Vu từ tay áo móc ra một tấm ngân phiếu, đặt vào trong tay ông chủ, "Ta có tiền, ngươi để ta thử một chút, nếu hợp sẽ lập tức mua."
Ông chủ đã sống mấy mươi năm, trước nay chưa từng nghe qua yêu cầu hoang đường như vậy, nhất thời thần sắc có chút phức tạp. Hắn nhìn ngân phiếu trong tay Triệu Vu, suy nghĩ nửa ngày, cắn răng một cái đẩy cái nắp quan ra, nói: "Ngươi thử đi."
Triệu Vu nở nụ cười, nhấc bước vào trong quan tài, nằm xuống. Bên trong quan tài xác thực không tồi, kích thước vừa đủ, chóp mũi quanh quẩn hương gỗ nhàn nhạt.
Hắn giơ tay gõ gõ, ý bảo ông chủ khép quan tài lại.
Ông chủ dùng chút sức, nắp quan tài đã khép lại, Triệu Vu nằm trong bóng tối, xung quanh đều an tĩnh, tựa hồ có thể nghe được tiếng tim đập chậm rãi của mình.
Rất an tĩnh, hắn thích như vậy.
Chỉ là có chút tối.
Triệu Vu ho nhẹ một tiếng, hắn nghĩ, cũng không sao, cùng lắm thì châm nhiều nến ở bên cạnh, dù sao quan tài này rộng mở, ngọn nến vẫn phải có.
( Đoạn này mình đọc cứ kì kì, chắc ý tác giả là bạn Vu mang về nhà nằm vô đây không ai đóng nắp hộ được nên mới ghi là rộng mở)
Hắn lại giơ tay gõ, chờ nắp quan tài được kéo xuống, liền từ bên trong bò ra, nhìn ông chủ cong mắt cười nói: "Quan tài này ta muốn. Bao nhiêu tiền?."
Ông chủ giơ tay, nói ra con số.
Triệu Vu tính toán, tiền vừa lúc đủ dùng, hắn xa hoa một phen, đem toàn bộ ngân phiếu trong tay đưa cho lão, rồi sau đó dặn dò nói: "Hiện tại lập tức mang quan tài này về viện giúp ta."
Từ ngày hắn chuyển độc từ người Ninh Tố sang mình đến giờ, đã hơn một tháng, thời gian không sai biệt lắm chính là hai ngày này.
Hắn nhìn ông chủ tìm hai người, đem quan tài nâng lên, đi theo phía sau hắn.
Triệu Vu mang theo hai người khiêng quan tài về tới tòa nhà, hắn một người đi nhẹ nhàng, hai tiểu nhị ở phía sau lại thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm, nhìn qua có chút buồn cười.
Chỉ là ——
Triệu Vu cau mày, hắn nhìn cánh cửa đang khép hờ, trong lòng khó tránh khỏi một trận lộp bộp.
Hắn nhớ rõ lúc đi ra ngoài, rõ ràng đã khoá cửa.
Chẳng lẽ là có trộm?
Triệu Vu cắn chặt răng, giờ phút này sinh ra chút khí thế của người cùng đường bí lối, một chân đem cửa đá văng, lớn tiếng nói: "Là ai?"
Bóng dáng người đang đứng trong viện cứng đờ, tiếp đó chậm rãi xoay người lại, động tác rất chậm, như là sợ dọa chạy Triệu Vu.
Triệu Vu hai mắt tối sầm, che ngực thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
"A Vu......"
Triệu Vu theo bản năng đi về phía trước một bước, lại nghe Cố Ẩn Triều đau lòng mà nói: "Ngươi tại sao lại gầy thành cái dạng này?"
Gió thu chợt thổi, cuốn lên tán cây bạch quả, khiến lá cây bay lả tả trên không trung, ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá cắt làm hai đường sáng tối như một bức tường vô hình ngăn cách trước mặt họ.
"Ngươi tới đây làm gì?" Triệu Vu cười khổ, cúi thấp đầu, thấp giọng lẩm bẩm, "Không sớm cũng chẳng muộn, một hai phải đuổi tới đây tìm ta sao?"