Anh đối xử với em gái mình tốt như nào cô biết, anh có thể nói như vậy Thời Miểu ít nhiều cũng có chút thụ sủng nhược kinh.

Nhưng cũng chỉ nghe chứ không coi là thật.

Ra khỏi nhà hàng một chiếc ô tô màu đen chậm rãi lái qua, dưới ánh mặt trời chiếc logo ba chiều sáng lóng lánh.

Thời Miểu nhận ra chiếc xe sang trọng này là xe của Mẫn Đình.

Không có lời gì khác muốn nói, cô vẫy tay ý nói tạm biệt.

Mẫn Đình lịch sự dặn dò cô: “Lái xe chậm thôi.”

Thời Miểu không lái xe qua đây, có điều vẫn gật đầu.

Nhìn anh lên xe, chiếc xe màu đen sang trọng lái rời đi.

Mãi đến khi xe của anh lái đi xe cô mới đi bộ đến bên đường, định vị xong vị trí rồi gọi xe.

Mẫn Đình lên xe dặn tài xế đến công ty của em gái, đưa túi bánh mì gói mang về qua đó. Công ty của en gái ngược hướng, giao lộ phía trước không thể nào rẽ trái được nên lái xế lái đến giao lộ phía sau rồi quay đầu.

Lần nữa đi ngang qua trước cửa nhà hàng anh nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở bên đường, nhìn có vẻ giống như đang chờ xe.

Mẫn Đình hạ cửa sổ xuống, đồng thời gọi điện thoại, đầu bên kia nghe máy rất nhanh.

Anh nhìn cô từ trong xe hỏi: “Không lái xe sao?”

Thời Miểu vô thức ngẩng đầu nhìn bên kia đường, ngựa xe như nước chiếc này nối tiếp chiếc kia.

Cô dựa vào đường nét trên thân xe đoán xem chiếc xe nào là xe của anh nhưng xe đã lái qua, chỉ nhìn thấy đuôi xe, cô nói với điện thoại: “Hôm nay không lái xe.”

Mẫn Đình: “Vừa rồi sao không nói?”

“Dù sao chiều nay tôi cũng không có việc gì làm, không làm lỡ thời gian anh tăng ca.”

“Ở đó đợi tôi.” Mẫn Đình cúp điện thoại.

Thời Miểu hủy gọi xe, thoát khỏi xếp hàng.

Năm phút sau xe của Mẫn Đình dừng trước mặt cô.

Trước khi đăng ký kết hôn bọn họ gặp nhau rất ít, mỗi lần gặp nhau đều là cô lái xe đi, hôm nay là lần đầu tiên ngồi xe của anh. Xe cũng như người, bên trong xe sạch sẽ ngăn nắp, không có những đồ vật không cần thiết, đến cả đồ trang trí cũng không có.

Thứ duy nhất đập vào mắt chính là túi giấy của nhà hàng, lặng lẽ nằm trên bục kê tay giữa hai ghế.

“Xe mang đi bảo dưỡng rồi?” Mẫn Đình hơi nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt Thời Miểu rời khỏi chiếc túi, nhìn anh nói: “Không. Chi bằng gọi xe tiện hơn, gọi xe không cần tìm chỗ đỗ xe, còn có thể ngủ một giấc trên đường đi.”

Mẫn Đình không hề suy nghĩ nói: “Sắp tài xế cho em.”

Thời Miểu từ chối đề nghị của anh: “Tạm thời không cần.” Một hai tuần cô mới ra ngoài một lần, bình thường đều phải ở lại bệnh viện căn bản không dùng đến xe, “Đợi kết thúc kỳ bác sĩ nội trú rồi nói tiếp.”

Mẫn Đình không nói nhiều nữa: “Ngủ đi.”

Thời Miểu đã quen với sự ít nói của anh, nói ít cũng tốt, cô có thể ngủ bù ở trên xe. Dựa vào chiếc ghế êm ái, cô điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, cả người ngồi đối diện với cửa xe hơi nghiêng người nhắm mắt lại.

Sau đó Mẫn Đình hỏi cô: “Có cần đắp không?”

Khoang xe ngăn kín, giọng nói của anh vô cùng có sức hút.

Thời Miểu nghĩ đến thứ duy nhất có thể đắp trong xe là chiếc áo vest đó của anh, cô dựa vào ghế lắc đầu: “Không lạnh.”

Mẫn Đình vốn dĩ định bảo tài xế dừng xe ở bên đường, đằng sau cốp xe có khăn lông, nếu như cô đã nói không cần đắp vậy thì bỏ đi.

Anh gửi tin nhắn cho em rể: Hai mươi phút sau tôi đến văn phòng cậu.

Phó Ngôn Châu gửi voice chat đến: Anh đến văn phòng làm gì?

Không những không hoan nghênh mà giọng nói vô cùng ghét bỏ.

Sợ ảnh hưởng Thời Miểu đang ngủ, Mẫn Đình chuyển voice chat thành tin nhắn xem, xem xong không để ý đến em rể nữa.

Anh chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng, dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong xe yên tĩnh đến mức khiến người khác cảm thấy khó chịu, trước khi tài xế nhấn mở nhạc liếc nhìn kính chiếu hậu phía sau, phát hiện cả hai người đều ngủ vậy là thu tay về.

Xe lái được khoảng hai mươi lăm phút thì lái vào phía trước một tòa nhà.

Thời Miểu bị lạnh làm tỉnh, mở mắt, chỗ ngồi bên cạnh trống không. Mẫn Đình không có ở trong xe, chiếc túi đóng gói mang về ở trên bục kê tay cũng không thấy đâu, có lẽ mang bánh mì đưa cho em rể rồi.

Cô ngồi thẳng dậy, khách sáo hỏi tài xế có thể nào chỉnh nhiệt độ lên cao một chút không.

Tài xế quay người lại, vô cùng xin lỗi: “Tôi tắt ngay đây.”

Thời Miểu vội nói: “Không cần tắt.”

Bởi vì chính mình ngủ nên mới lạnh, cũng nên suy nghĩ đến cảm nhận của những người khác.

Mấy ngày gần đây thời tiết không tính là nóng nhưng bởi vì bay nhảy khắp nơi, cửa sổ không thể nào đóng mãi, buổi chiều nắng to không mở điều hòa trong xe sẽ ngột ngạt.

Cho dù cô nói không cần tắt điều hòa nhưng tài xế vẫn chu đáo tạm thời tắt đi.

Đợi khoảng thời gian uống một cốc cà phê, cửa xe mở từ bên ngoài ra. Cô quay mặt nhìn qua, Mẫn Đình ngồi lên xe, sau đó hơi thở mát lạnh phả vào mặt.

Anh để chiếc túi đóng gói mang về của nhà hàng đặt lại chỗ cũ.

Thời Miểu nhìn chiếc túi đó, không nói chuyện.

Nhìn có vẻ như va chạm ở chỗ em rể nên không tặng bánh mì nữa.

Mẫn Đình cảm giác nhiệt độ trong xe tăng cao, hỏi cô: “Em lạnh?”

Thời Miểu: “Bây giờ không lạnh nữa.”

Mẫn Đình bảo tài xế mở cốp sau xe, anh xuống xe lấy chăn lông quay lại. Trong cốp xe có hai ba cái chăn lông, thỉnh thoảng em gái ngồi xe của anh sẽ dùng đến.

Anh đưa chăn lông cho cô, nói: “Mới đấy.”

“Cảm ơn anh.” Thời Miểu mở chăn lông ra, đắp lên trước người.

Trước đó hiểu nhầm ý của anh, nếu như sớm biết là chăn lông chứ không phải áo khoác của anh cô đã không đến nỗi bị lạnh làm cho tỉnh giấc.

Tài xế khởi động xe, lái về phía cô ở, khí lạnh dần dần tràn ngập trong xe.

Cô đắp chăn lông, nóng lạnh vừa đủ.

Mẫn Đình trả lời một tin nhắn, ngẩng đầu nhìn người bên cạnh. Người bên cạnh lại ngủ thiếp đi, thời gian vào giấc chưa đến hai phút.

Bác sĩ khoa ngoại tim mạch vừa bận vừa mệt, trước khi kết hôn anh đã biết chỉ là không ngờ được vậy mà còn bận hơn cả anh, càng không ngờ được là mệt thành như này.

Anh hỏi ở trong nhóm bạn bè: Lượng công việc của bác sĩ nội trú khoa ngoại lớn như nào.

Chả mấy chốc trong nhóm đã có người trả lời anh.

【Sao đột nhiên cậu lại quan tâm đến bác sĩ nội trú?】

【Mỗi bệnh viện đều không giống nhau, cậu hỏi bệnh viện nào?】

Mẫn Đình trả lời câu hỏi thứ hai: Bệnh viện trực thuộc Đại học Y bệnh viện Bắc Thành.

【Khoa ngoại lớn lắm, khoa ngoại nào cơ? Ngoại thần kinh, ngoại tim mạch hay là ngoại lồng ngực?】

Mẫn Đình nhìn ra được đối phương đang thăm dò: Không có khoa nào cụ thể cả.

【Bệnh viện của bọn họ bận rộn nhất có lẽ là khoa ngoại tim mạch, trung tâm tim phổi hàng đầu cả nước, bệnh nhân nhiều, chắc chắn là bận.】

Cái này ai cũng biết, Mẫn Đình: Tôi hỏi cậu lượng công việc của bác sĩ nội trú.

Diệp Tây Tồn nhìn thấy tin nhắn trong nhóm, bình thường anh ta không thích nói chuyện phiếm, hôm nay nhìn thấy tên Bệnh viện trực thuộc Đại học Y bệnh viện Bắc Thành nên nói thêm mấy câu: Người tôi quen làm bác sĩ nội trú khoa ngoại tim mạch, nghe nói chuyện gì trong khoa cũng phải làm, xếp ca trực xếp ca phẫu thuật, quản bệnh nhân, còn phải sắp xếp việc giảng dạy, công trình nghiên cứu khoa học của mình cũng không thể bỏ sót. Một tuần chỉ được nghỉ một ngày, sáu ngày phải ở bệnh viện, trong hai tư tiếng của sáu ngày đó đều phải đợi lệnh, gặp phải ca trực đêm có nhiều bệnh nhân cấp cứu thức cả đêm là chuyện bình thường. Ngày hôm sau việc phải làm không ít, còn phải lên bàn phẫu thuật. Có lần dài nhất là hai mươi tám tiếng không chợp mắt.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tây Tồn nói nhiều nhất từ khi lập nhóm.

Mẫn Đình: Cảm ơn.

Diệp Tây Tồn: Khách sáo rồi.

Trong nhóm có người @hai bọn họ:【Không phải chứ, hôm nay hai người bị ai nhập đấy?】

Một câu hỏi bác sĩ nội trú kỳ lạ, người còn lại thì thao thao bất tuyệt.

Diệp Tây Tồn không trả lời.

Mẫn Đình cũng không trả lời, khóa màn hình điện thoại.

Anh và Thời Miểu đăng ký kết hôn chỉ có người trong nhà biết, không định công khai bây giờ. Nhẫn cưới anh vẫn đeo suốt trên tay, ngày nào đó gặp phải mấy người trong nhóm bọn họ tự nhiên sẽ hiểu.

Mẫn Đình lại nhìn Thời Miểu đang ngủ ngon, bác sĩ nội trú khoa ngoại tim mạch Diệp Tây Tồn nói có lẽ là cô. Thời Miểu từng nói sau khi bố mẹ ly hôn đã tái hôn, mẹ gả cho Diệp Hoài Chi, cũng là bố của Diệp Tây Tồn.

Từ nhỏ cô được ông bà nội nuôi lớn, rất ít khi đến nhà mới sau khi tái hôn của bố mẹ.

Diệp Tây Tồn cũng không bao giờ nhắc đến con kế và mẹ kế ở chỗ công cộng, vừa rồi trong nhóm chỉ dùng ‘người quen’ là đại diện cho Thời Miểu.

Thời Miểu ngủ một giấc vẫn chưa tỉnh, xe dừng ở trước cổng khu nhà cô thuê.

Mẫn Đình gọi cô dậy: “Về nhà lên giường ngủ đi.”

Thời Miểu hoàn hồn mấy giây, gập chăn lông trên người cất đi, “Tôi mang về nhà giặt xong rồi đưa lại cho anh.” Nói xong lại nhớ ra, đã là vợ chồng, thậm chí đến cả thỏa thuận trước hôn nhân anh cũng không ký, một chiếc chăn lông thật sự không cần phải trả lại.

“Chăn lông tôi mang về.” Cô dùng rồi chắc chắn anh không dùng nữa.

Mẫn Đình nói: “Để trên xe đi, tiện cho em dùng.”

Thời Miểu phản ứng lại bây giờ bọn họ đã là vợ chồng, không phải chỉ gặp nhau một lần, sau này sẽ ngồi xe của anh, cô chậm rãi nói: “Được.” Vậy là đặt chặt lông ở bên ghế, mở cửa xuống xe.

Mẫn Đình gọi cô lại: “Đợi chút.”

Một chân Thời Miểu đã đặt xuống đất, quay người lại nhìn anh.

Mẫn Đình cầm túi giấy đóng gói ở trên bục kê tay, im lặng đưa cho cô.

Đi một vòng tròn cuối cùng thì chỗ bánh mì này lại quay lại chỗ của cô. Anh không nói đương nhiên Thời Miểu sẽ không hỏi trực tiếp sao không tặng, dù sao thì ai cũng cần mặt mũi, cô giơ thẳng tay ra nhận lấy.

Tay của hai người tiếp xúc với nhau.

Tay Thời Miểu chùng xuống, không ngờ ‘bánh mì’ lại nặng như này. Cô mở ra xem, không phải là bánh mì cô ăn còn thừa, là nước ép nhập khẩu. Hộp mới và nhỏ, Thời Miểu liếc nhìn qua, tổng cộng có bảy hộp.

Đây là lấy bánh mì đổi lấy nước ép sao?

Bảy hộp, trùng hợp đủ cho một tuần.

Thời Miểu không giả vờ khách sáo với anh, xách nước ép xuống xem: “Lần sau gặp.”

Mẫn Đình gật đầu.

Cửa xe đóng lại, Thời Miểu lùi về sau mấy bước, để lại không gian đủ cho xe rẽ ngoặt.

Cách một lớp cửa kính màu đen, cho dù anh có hay không nhìn về hướng của mình cô vẫn lịch sự vẫy tay.

Lần gặp nhau đầu tiên sau khi kết hôn, thoải mái hơn nhiều so với tưởng tượng.

Về đến nhà Thời Miểu bỏ nước ép vào trong tủ lạnh cất đi, sáng mai mang đến bệnh viện. Ngủ hai giấc ở trên xe của Mẫn Đình nên không buồn ngủ nữa. Cô tìm chìa khóa xe ra ngoài lần nữa, định trả xe.

Xe của cô đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời hai tuần không lái, mấy ngày trước lại mưa một trận, chiếc xe màu trắng phủ một lớp bụi, sau cơn mưa dưới cần gạt nước có những cục màu trắng.

Xe là năm cô tốt nghiệp Diệp Tây Tồn tặng cô. Lúc đầu cô không nhận bởi vì quá quý trọng, anh nói vậy thì cho cô mượn lái trước, đợi cô lấy được số xe sẽ trả xe lại cho anh.

Một chiếc xe bình thường, biển số xe càng bình thường hơn, lấy tên dưới công ty anh.

Sau khi đi làm tích tiền, cô chuyển tiền xe cho anh, chỉ nợ anh ân tình biển số xe. Mấy năm qua, chiếc xe chỉ đáng giá hai ba vạn, xe là chuyện nhỏ, chủ yếu là trả biển số xe lại.

Thời Miểu khởi động xe, trước tiên mở điều hòa lên, lấy điện thoại ra lật tìm cuộc trò chuyện với Diệp Tây Tồn. Cuộc trò chuyện dừng ở nửa năm trước, khi đó cô vẫn chưa làm bác sĩ nội trú.

Trong nửa năm không gặp nhau đã xảy ra rất nhiều chuyện, mấy tháng trước anh gặp được người mình thích hai người ở bên nhau rồi, hai nhà môn đăng hộ đối mà cô cũng đăng ký kết hôn.

Hoàn hồn, Thời Miểu gõ chữ bằng một tay: Anh, anh bận không? Nghe mẹ em nói anh đi công tác về rồi. Đang ở công ty sao?

Đợi hơn mười phút bên kia trả lời lại.

Diệp Tây Tồn: Tối qua mới về, ở công ty, hôm nay em nghỉ sao?

Thời Miểu: Ừ. Vậy giờ anh rảnh không? Em qua đó tìm anh.
Diệp Tây Tồn: Em qua thẳng đây đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play