Giang Chi cắt thịt và chân giò lợn thành miếng nhỏ, xâu vào que, phết sốt lên và nướng trên lửa. Que nướng là Quảng Thống làm vào buổi chiều, vót ra từ mảnh gỗ trong sân sau, khi đốt lên thì toả ra mùi thơm.
Nhu Nhu rất thích mùi này, ăn xong thịt, còn không chịu buông que xiên ra: “Mẹ ơi, thơm.”
Giang Chi cầm đầu bên kia của que xiên, sợ đâm vào bé con, không hề nhúc nhích, cô cúi xuống ngủi: “Đúng là khá thơm.”
Mùi thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng.
Nhu Nhu ngủi xong, thấy rất lạ, càng không muốn buông tay.
Giang Chi không thể để con gái làm theo ý mình, Nhu Nhu còn quá nhỏ, cô sợ que xiên đâm vào mắt con gái.
“Nhu Nhu, thả ra nào.” Giang Chi rất kiên quyết: “Que này phải đưa cho mẹ, con không được chơi cái này.”
Khi trẻ con không được như ý muốn, trong trường hợp có người khác, phản ứng đầu tiên không phải là khóc, mà là nhìn xung quanh.
Quảng Thống và Chu Anh đều không nhìn cô bé và cũng không định can thiệp vào. Nhu Nhu nhìn quanh một vòng, không tìm được ai giúp đỡ, lại nhìn Giang Chi, khuôn mặt nhăn nhó, trông rất tội nghiệp.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play