Tiền đã bị lấy đi, nhưng Từ Thủy vẫn chưa tỉnh.
Nhìn những hạt lúa nửa chừng trong kho thóc, Lý Xuân Mai ôm lấy ngực, ốm một trận.
Vì mùa nông nhàn, ít việc làm, người trong đội thường ngồi ăn cơm ngay tại cửa nhà, không có chủ đề gì để bàn tán, họ biến chuyện Từ Thúy đến nhà người khác trộm đồ rồi giả vờ ngất xỉu thành đề tài bàn luận không ngừng.
Dù sao mọi người trong đại đội đều biết Từ Thủy là người may mắn, chỉ cần nhặt nhạnh là gặp báu vật; đứng yên là có chuột đồng nhảy vào chân; thậm chí lên núi hái rau dại cũng hải được nhiều hơn người khác.
Không ai nghĩ cô ta lại làm chuyện như vậy.
Chuyện quá đặc sắc nên càng truyền đi càng xa, thậm chí một số đứa trẻ con còn ném đá vào cửa nhà Từ Thúy.
Từ Thủy vẫn đang nằm trên giường, không thể ngờ là trong thời gian mình ngất xỉu, hình ảnh cô ta cố gắng xây dựng bấy lâu nay đã sụp đổ.
Cùng lúc, tin đồn còn nói về sự giàu có của nhà mẹ đẻ Giang Chi, thậm chí khiến Từ Thủy - người sống khá tốt trong làng, thèm thuồng đến mức đột nhập trộm cắp.
Điều này cho thấy của hồi môn của Giang Chi dày đến mức nào.
Người ta lại bắt đầu nhắc lại câu chuyện cũ, không khỏi lắc đầu cảm thán.
Sau một hồi rối ren, Giang Chi thấy mệt mỏi, an ủi Nhu Nhu từ xa rồi ngủ cả một buổi chiều.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã tối đen, cô sờ trán mình, đã hết sốt.
Từ nhỏ cô được các anh trai dẫn đi chạy bộ, dù thân thể Giang Chi bị chiều đến yếu ớt, nhưng sức khỏe vẫn tốt, lại còn trẻ.
Cô cảm nhận được sức khỏe của mình đang hồi phục, chỉ là cả ngày không ăn gì, bụng sôi lên.
Trước khi đi vào bếp, Giang Chi gõ cửa phòng của Chu Anh: "Mẹ ơi, Nhu Nhu đã ngủ chưa ạ?"
"Chưa." Trời tối lạnh, Chu Anh không ôm Nhu Nhu, tự mình mở cửa: "Vào đi, con đỡ hơn chưa? Còn sốt không? Còn chóng mặt không?"
"Con đỡ nhiều rồi." Giang Chi đã ở nhà họ Quảng nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên nghe mẹ chồng nói liền một hơi như vậy: "Không sốt nữa, cũng không chóng mặt."
"Vậy con đói không? Mẹ bảo cha con nấu cơm cho con."
Trong nhà họ Quảng, khi Quảng Thâm không ở nhà, thường là Quảng Thống nấu ăn, giặt giũ, cho gà ăn, quét dọn và chăm sóc trẻ con.
Mỗi lần thấy cha chồng của mình hát hò khi làm việc nhà, Giang Chi khó mà tưởng tượng đây là người từng được miêu tả trong truyền thuyết như "thiếu gia nhà địa chủ", "thần tài".
"Con tự nấu ạ." Giang Chỉ sợ gió lạnh lọt vào phòng, không nán lại nói chuyện, dự định sau khi no bụng sẽ quay lại ôm Nhu Nhu.
Trước khi đi, cô chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi thêm: "Mẹ, nhà mình đã ăn cơm chưa?"
Chu Anh dùng lại một chút: “Ăn rồi."
"Vậy con đi nấu cho mình."
Chu Anh gọi cô lại, muốn nhắc nhở điều gì đó, nhưng nghĩ Giang Chi hiếm khi nấu ăn, lại thôi.
"Kế toán đã thu tiền rồi, mẹ đưa cho con."
"Mẹ cứ giữ lấy đi."
Số tiền một đồng bảy xu không phải là ít, có thể mua được vài cân bột mì.
"Con là người yêu cầu thu tiền, con tự giữ lấy."
Chu Anh không để ý lời nói của Giang Chi, nhét tiền vào tay cô.
"Chiều nay lúc con ngủ, anh ba của con đến nhà thăm con, mang theo rau cải, mẹ đã để ở trong bếp rồi.”
Anh ba?
Không phải anh ấy đang học ở ngoài sao? Sao lại bất ngờ về nhà?
Nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi chuyện này.
Giang Chi gật đầu rồi quay vào bếp.
Phòng bếp lạnh lẽo, chưa nấu ăn, dường như tối nay không nấu cơm.
Cô thở dài, đoán rằng cha mẹ chồng chỉ nấu một chút đồ ăn đơn giản cho hai đứa trẻ vào buổi tối, còn bản thân họ thì không dám ăn gì.