Tâm trạng của Giang Chi rất tốt, dẫn cậu bé đi theo con đường cũ xuống dốc.
Vừa đi đến chỗ dốc thoải, thằng nhóc nãy còn xị mặt cả quãng đường bỗng nhiên ôm bụng kêu hai tiếng.
"Có chuyện gì vậy?"
"Bụng cháu đau. Thím cứ xuống núi trước đi, cháu đi tìm chỗ... tiện lợi một chút." Những từ cuối cùng Tử Thành có vẻ hơi lúng túng, trông hơi xấu hổ.
Làm sao Giang Chi có thể để cậu bé ở một mình, cô nâng cái giỏ trên lưng cậu nhóc lên, muốn giúp cậu nhóc cởi xuống: "Không sao, cháu cứ đi đi, thím ở đây đợi cháu."
Tử Thành vô thức giữ chặt dây đeo, không dám nhìn Giang Chi: "Cháu...cháu sẽ mang giỏ đi."
Giang Chi nhận ra có gì đó không ổn, giữ vai cậu bé, trước tiên cởi giỏ xuống. Tử Thành vùng vẫy hai lần, nhưng sợ làm tổn thương Giang Chi vốn "không được khỏe lắm", nên không dám cử động nữa.
"Cháu định làm gì vậy?" Giang Chi kéo cậu bé ngồi xuống, không chạm vào giỏ, sợ cậu bé cảm thấy không thoải mái. Chỉ thấy cậu bé mơ màng nhìn đâu đó, chắc chắn không nghĩ tới chuyện gì tốt: "Cháu nói cho thím biết, chúng ta cùng làm. Có thêm người là có thêm sự giúp đỡ, phải không?"
Tử Thành mím môi, không nói gì.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play