Đại đội chấp nhận điều này, không thể để người dân trong làng đói bụng vào mùa đông. Vì thế, mỗi đại đội đều có một quy tắc ngầm: núi sau là của công cộng, nhưng ai tìm được thứ gì trên núi thì là của người đấy.
Giang Chi và Tử Thành trở nên cảnh giác, hai người không biết những người đang đến gần là ai và mục đích của họ là gì, nhưng cả hai biết rằng mình phải sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.
Giang Chi không sợ người khác đến cướp đồ, cô chỉ cảm thấy bất an, khu vực họ đang ở cách dốc núi một đoạn khá xa, phải quẹo qua mấy lượt nữa.
Một nơi xa xôi như vậy, sao vẫn có người tìm đến được?
Dù sao cũng không kịp trốn tránh nữa.
Giang Chi kéo Tử Thành ra sau lưng mình, nhẹ nhàng vỗ cổ tay cậu nhóc để an ủi. Ban đầu Tử Thành còn ngẩn người, sau đó ngẩng lên nhìn bóng dáng thanh mảnh đứng trước mặt mình.
Cậu nhóc nhớ lại, lần trước có người đến nhà gây rối, mình cũng được Giang Chi bảo vệ như thế này.
Trái tim của Tử Thành bỗng chốc dâng trào cảm xúc khó tả.
Cậu bé bắt đầu tự kiểm điểm, liệu lúc nãy mình có quá đáng lắm không?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT