Quen với vẻ lạnh lùng và thờ ơ hàng ngày của Quảng Thâm, Giang Chi hiếm khi nhớ rằng anh cũng từng có những khoảnh khắc kiên nhẫn và ấm áp, cô hơi mất tập trung.
Nhu Nhu trong lòng vẫn đang "líu lo" nói những lời chỉ mình cô bé hiểu, tay nhỏ kéo áo của Giang Chi như thể tìm thấy một món đồ chơi mới.
May mắn thay, Nhu Nhu hiền lành, không hay khóc.
Cô bé tập trung chơi với nút áo, thỉnh thoảng phát ra một vài từ ngữ của trẻ con, Giang Chi sợ cô bé nổi hứng, cố gắng không nói gì nếu không cần thiết.
Mẹ con họ dần dần đạt được sự thỏa hiệp không làm phiền lẫn nhau trong đêm tối. Cho đến khi giữa đêm, cửa phòng phát ra tiếng động nhỏ.
Giang Chi nghĩ là gió thổi, không để ý lắm, nhưng vẫn lật người nhìn qua. Không ngờ, cô giật mình khi thấy cánh cửa phòng của mình đang từ từ bị mở ra từ bên ngoài.
Cô lập tức cảnh giác, chuẩn bị giấu Nhu Nhu vào bên trong giường, nhưng Nhu Nhu lại tưởng họ đang chơi trò chơi mới, bò lên người cô, ngửa đầu lên, vui vẻ hô: "Mẹ ơi!"
Giang Chi: "..."
Ngay lúc đó, cánh cửa bị mở ra một kẽ, người bên ngoài rõ ràng nghe thấy tiếng của Nhu Nhu, không chần chừ nữa, bước vào phòng.
Quảng Thâm vừa vào phòng liền thấy hai đôi mắt long lanh giống nhau trên giường đang nhìn chằm chằm về phía mình.
“..Chưa ngủ à?" Bước chân của anh chậm lại, nhíu máy, đã rất muộn rồi.
Giang Chi nhận ra bóng dáng của Quảng Thâm, nghe ra giọng anh, giật mình: "Sao anh lại về lúc này?"
Quảng Thâm thắp hai cây nến, trong ánh sáng mờ ảo của nến, anh lặng lẽ nhìn cô một cái, trước mặt Nhu Nhu, anh không nói gì.
Giang Chi chớp mắt, không hiểu.
Giang Chi không giống Quảng Thâm, từ nhỏ chưa từng chịu uất ức, được nuông chiều lớn lên, làm bất cứ việc tốt nào cũng luôn nhận được sự khẳng định và khen ngợi từ gia đình.
Cô suy nghĩ một chút, dù thế nào đi nữa thì cô đã liên tục gửi cơm cho Quảng Thâm mấy ngày, thậm chí còn may áo bông và gửi chăn cho anh.
Cô dâu tốt nhất của đại đội không thể làm tốt hơn thế.
Liệu có phải Quảng Thâm trở về để đặc biệt để cảm ơn cô không?
Ánh mắt Giang Chi nhìn Quảng Thâm đã thay đổi, tay nhẹ nhàng vuốt tóc rối trên trán, vén ra sau tai. Nhớ lại Quảng Thâm đã vất vả chống gió trở về, má cô hơi đỏ lên, còn cảm thấy hơi xấu hổ.
Thực ra, Quảng Thâm không cần phải cảm động như vậy, cô đã nói là muốn trở thành một người vợ tốt của anh, chắc chắn làm được.
Giang Chi chớp mắt một cái, muốn tận dụng cơ hội này để thể hiện sự nhiệt tình hơn: "Bên ngoài lạnh không? Anh ăn cơm chưa? Nhà còn một ít bánh bao, em đi hâm nóng cho anh nhé?"
Nói xong, cô định mặc áo xuống giường.
Quảng Thâm nhanh chóng ngăn cản cô, ánh mắt phức tạp. Nói thật, giờ anh không còn muốn ăn bánh bao, càng không dám nhận sự tận tình của Giang Chi.
Anh sợ mình không chịu đựng nổi.
"Không cần, em ngủ đi."
Nhu Nhu ngửa đầu nhìn Quảng Thâm, vẫn còn hơi xa lạ, rồi lại bò lên người Giang Chi. Giang Chi sợ Nhu Nhu lạnh, định nhét cô bé vào chăn, nhưng cô nhìn thấy ánh sáng đã bật trong phòng, đôi mắt long lanh của Nhu Nhu và vẻ mệt mỏi của Quảng Thâm vừa trở về.
Suy nghĩ một giây, cô quyết định mặc quần áo cho Nhu Nhu
Cô mệt rồi, không còn sức dỗ dành, đến lượt người khác.
"Đừng làm con gái lạnh." Quảng Thâm thấy Giang Chi bắt đầu kéo Nhu Nhu dậy, nhíu mày không vui: "Đừng làm phiền con bé."
"...”
"Suy cho cùng, đó là con gái anh làm phiền em cả đêm." Giang Chi bĩu môi, mặc áo ngoài cho Nhu Nhu rồi quấn cô bé trong chăn như một món quà. Sau đó, cô kéo áo Quảng Thâm, bảo anh củi xuống, nhét Nhu Nhu vào lòng anh.