Đồng Chẩm nhìn thấy sắc mặt anh trai có chút nặng nề, cũng biết mình đã gây họa, cậu ta nuốt nước bọt, cứng nhắc nói: "Anh, chiếc áo này anh mua không ổn lắm nhỉ?"

"Biến đi." Quảng Thâm không muốn nói chuyện, cúi xuống nhặt những chiếc cúc áo.

Cô gái kia vẫn luôn thích ăn gian để bớt việc, trước đây đã vậy, bây giờ vẫn thế.

Đồng Chẩm giúp anh, vẫn lẩm bẩm: "Anh, chiếc áo này làm không tốt lắm. Lần sau anh đừng đến cửa hàng này nữa."

Quảng Thâm ngẩng đầu nhìn cậu ta, Đồng Chẩm càng chột dạ, giọng nói càng nhỏ: "Anh?"

"Đừng nói nữa."

Đúng lúc này, tiếng còi báo giờ làm việc vang lên.

Quảng Thâm cẩn thận cất những chiếc cúc vào túi, nhìn Đồng Chẩm một cái, vỗ nhẹ vào vai cậu ta mà không nói thêm gì, sau đó bước đi nhanh.

Đồng Chẩm cảm thấy hình như mình đã quên mất điều gì đó, mãi đến khi nhìn thấy anh trai đi xa, cậu ta mới nhớ ra mình quên chưa đưa bánh bao cho anh trai.

Có lẽ vì từ nhỏ không ăn được nhiều thứ ngon, Đồng Chẩm luôn thích giữ lại những thứ tốt nhất. Sau này thói quen đó được anh trai sửa lại, cậu ta vẫn quen giữ lại những thứ tốt nhất cho anh trai mình.

Đồng Chẩm sờ vào những chiếc bánh bao còn ấm trong lòng mình, nghĩ về việc anh trai chưa từng thử loại bánh bao ngon như thế, không vội rời đi mà tìm một cái cây gần đó leo lên, định chờ khi anh trai mình nghỉ ngơi thì lại tới gần.

Từ sáng sớm, mí mắt của Quảng Thâm vẫn liên tục co giật, đã cảm thấy có gì đó không đúng. Anh không phải người mê tín, không tin mấy thứ này, nhưng càng lạ hơn nữa là chính anh cũng cảm nhận được có gì đó sắp xảy ra.

Lại còn không phải chuyện tốt.

Trên thực tế, cảm giác của anh không hề sai.

Làm việc tới tận trưa, mãi mới được nghỉ ngơi, Chu Dương đi mua cơm, Quảng Thâm đi ra bờ sông lau qua mặt với cổ. Chưa kịp ngồi xuống hai hộp bánh bao ném tới trong lòng anh.

Giang Hoa tới trước, còn chưa xong việc, nhân lúc nghỉ ngơi mới vội đạp xe tới, ném bánh bao đã được hâm nóng lại cho Quảng Thâm, sau đó vội vàng rời đi.

Quảng Thâm lau nước trên mặt, mở hộp cơm ra, bên trong toàn là bánh bao hình hoa, còn có mấy cái hình con hổ ngây thơ.

Quá lòe loẹt.

Anh hơi nhíu mày, Giang Chi coi anh là Nhu Nhu?

Anh cầm hộp cơm, đi chưa được hai bước thì gặp Đồng Chẩm chạy tới: “Sao cậu vẫn còn ở đây?”

Đồng Chẩm cười hì hì, móc một túi giấy đầu từ trong ngực ra: “Em còn chưa đưa bánh bao cho anh đâu! Anh, anh thử đi, đây là bánh bao ngon em mua cho anh đó! Nhà này bán bánh bao rất ngon, em chờ hai ngày nay rồi.”

Hộp cơm còn ấm ở trong tay đã làm tan đi tâm trạng u ám từ sáng của Quảng Thâm, anh hiếm khi dễ tính, còn kiên nhẫn dùng lại nghỉ chân.

Thực ra, trong lòng anh lại đang suy nghĩ, đợi Đồng Chẩm làm nhảm xong, anh sẽ cho cậu ta nếm thử bánh bao nhà làm, để cậu ta hiểu cái gì mới là ngon, thuận tiện để cậu ta khen thêm mấy câu êm tại nữa.

Nghĩ đến đó, tâm trạng Quảng Thâm trở nên thoải mái, ánh mắt nhẹ nhàng quét qua Đồng Chẩm cảm thấy cậu nhóc này dễ nhìn hơn nhiều.

Đồng Chẩm vẫn chưa biết mình đã bị anh trai coi như một con vẹt nhỏ may mắn, vẫn hăng hái mở gói giấy dầu như đang dâng hiến vật quý: "Anh, anh nhìn xem, bánh bao này đẹp quá! Thường ngày rất nhiều người mua mà không mua nổi đâu. Anh phải nếm thử xem!"

Đồng Chẩm muốn đưa bánh bao vào mặt Quảng Thâm, nhưng Quảng Thâm vừa hạ mắt một cái, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.

"Mua ở đâu?"

"Mua, mua..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play