Chỉ khi ra ngoài pha sữa, Giang Chi mới thấy phòng khách bừa bộn ra sao. Phàm Phàm tính tình yên lặng, quỳ trên sàn nhà miệt mài chơi với đất, còn cố gắng chôn cành hoa đào xuống, hy vọng sau này có thể mọc ra một cây hoa đào trong nhà. Cậu bé vừa chỉ vừa kể, nói rất là nghiêm túc. “Sau này, có thể có trái cây.”
Phàm Phàm chơi với đất một hồi, mệt mỏi không chịu được nữa, khuôn mặt đỏ bừng, trán đầy mồ hôi. Nhưng cậu bé rất tự giác, tự mình dùng tay áo lau mặt, không hề để ý đến việc tay áo đã bẩn thế nào, lau một cái đã trở thành một mặt đầy bụi.
Giang Chi: "......"
Lúc này cô đã không muốn gọi Quảng Thâm nữa, ôm Phàm Phàm vào trong phòng, đổi một bộ quần áo cho cậu bé. Phàm Phàm rất thân thiết với Giang Chi, đứng trên sàn nhà giải thích với cô: "Chú, chú nói, phải tặng cho mợ.”
“Tặng cho mợ à?“ Giang Chi năm tay cậu bé, giúp mặc áo vào.
“Ừm!” Phàm Phàm gật đầu lia lịa, rất kiên định, cố gắng nói hết câu: “Chú nhỏ nói, sinh nhật em, phải, phải tặng cho mợ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT