Không ai cản được nữa, Nhu Nhu mặc bộ quần áo mới kéo theo bùn, tay cầm hai cọng cỏ dại, lon ton chạy vào.
“Hoa, hoa.” Cầm trên tay những cành hoa mang theo rễ và bùn, Nhu Như chạy đến bên giường, giơ cao cành hoa chỉ còn một bông hoa, trên đó chỉ còn lại hai cánh, run rẩy trong không khí. Có thể thấy cô bé đã làm gì với chúng. Nhu Nhu bẩm sinh rất vô tư, cầm xong đã muốn để lên giường: “Cho mẹ!”
Giang Chi cảm thấy da đầu tê dại, tập tức nổ tung: “Quảng Nhu Nhu.” Cô mở chăn ra, trước tiên kéo đứa nhỏ ra xa gường của mình, sau đó tức giận nhìn những dấu vết bùn theo dấu chân Nhu Nhu mang vào, mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi: “Cha con ở đâu?” Hôm nay Quảng Thâm không đi đâu, Nhu Nhu tàm âm ï muốn mang cả hoa cả gốc chạy đến, anh biết mình không thể trốn được.
Quảng Thâm đứng ở cửa, thấy Giang Chi mặc chiếc áo sơ mi cũ mình đã mặc tối hôm qua, cô ngồi xổm bên giường, hai mẹ con họ đang nhìn nhau chằm chằm, anh không nhịn được cười.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT