"Sao đây, chúng ta là anh em..." Anh ta mất một lúc mới tìm lại được giọng nói của mình, nắm lấy tay Đồng Chẩm, mặt lộ vẻ chân thành: "Là anh em thì tôi không thể lừa cậu.”
“Thực ra, nhà chúng tôi còn có một loại bánh bao truyền thống cỡ lớn, một loại đặc biệt được đặt hàng riêng, to gấp đôi cái buổi sáng. Anh em với nhau, tôi chỉ bán cho mình cậu thôi. Chất lượng tốt giá cả phải chăng, chỉ với năm hào."
"Người anh em, tin tôi đi, năm hào, không sợ thiệt thòi, không sợ bị lừa!"
“...”
Đồng Chẩm nhìn anh ta, gần như muốn viết lên mặt dòng chữ "anh coi tôi là người ngốc à?", cậu ta nói: "Vậy thì sao?"
"Tức là, cậu đã sẵn lòng trả ba hào cho một cái bánh bao nhỏ rồi, còn quan tâm gì đến việc trả thêm hai hào cho một cái lớn. Một cái bằng hai cái kia, quan trọng là nó được làm riêng cho cậu, người khác không có. Nghĩ đi, ngày mai mọi người đều ăn bánh bao, nhưng không ai có cái nào bằng một cái của cậu cả. Hơn nữa, đây còn là kỹ thuật truyền thống của gia đình chúng tôi, không giống như những cái bánh bao nhỏ kia."
Đồng Chẩm còn trẻ, tò mò khá nhiều: "Khác chỗ nào?"
"...”
Bánh bao năm hào, không nói là đính vàng, ít nhất cũng phải có chút bạc.
Giang Hựu không mong Đồng Chẩm sẽ trả tiền, để cho cậu ta đủ không gian mặc cả, chỉ là anh ta có chút ý đồ, muốn trêu đùa Đồng Chẩm một chút.
Bán hàng phải theo quy tắc, phải xếp hàng theo thứ tự. Nếu không, mọi thứ sẽ rối loạn và không thể tiếp tục kinh doanh.
Đồng Chẩm đã đợi hai ngày, không mua được bánh bao, rất đáng thương.
Giang Hựu chỉ có thể mở cánh cửa sau, nhờ Giang Chi làm một cái bánh bao lớn dành cho Đồng Chẩm.
"Có lẽ có thể tạo hình hoa lên đó." Giang Hựu nói một cách ngẫu nhiên.
Đồng Chẩm tin rồi, cậu ta chỉ từng thấy bánh bao có nếp gấp, chưa bao giờ thấy bánh bao có hình hoa.
"Thật ư?"
Giang Hựu không chút chột dạ chém gió: "Đúng vậy, em gái tôi giỏi lắm. Không phải tôi nói điều đâu, không có thức ăn gì mà em ấy không làm được, chỉ có những thứ cậu không nghĩ ra mà thôi. Người anh em, hãy mở rộng tầm nhìn của mình!"
Đồng Chẩm nhìn Giang Hựu một lúc, sau đó lấy ra ba tờ tiền to từ túi đưa cho Giang Hựu: "Vậy tôi sẽ đặt hàng cái đặc biệt đó, không cần năm cái nữa, cho tôi sáu cái. Làm cho đẹp một chút. Nếu ngon, tôi sẽ đưa cho anh trai tôi."
Đồng Chẩm nghĩ một chút về Quảng Thâm, rồi lại đưa thêm một tờ tiền một hào cho Giang Hựu, do dự nói: "Nếu không được, anh cứ nhớ làm cho nó đẹp một chút, anh trai tôi... thích..."
Cái đẹp...
Đồng Chẩm vẫn còn đau lòng, nếu không, anh trai của cậu ta đã không bị cái bình hoa Giang Chi kia bắt giữ.
Giang Hựu rõ ràng đã nghĩ lệch lạc đi một chút, có phần không chắc chắn: "Anh trai của cậu thích hoa ư?"
Đồng Chẩm đắm chìm trong nỗi buồn của mình, đơn giản "ùm" một tiếng.
Giang Hựu cầm tiền mà cảm thấy phỏng cả tay.
Anh ta chỉ muốn biết là gia đình nào có thể nuôi dưỡng ra hai anh em như vậy. Anh trai thích hoa, em trai thích tặng hoa cho anh trai?
Giang Hựu bất chợt cảm thấy lạnh lẽo ở lưng, không dám tiếp tục suy nghĩ.
Bên bờ kênh, vừa bắt đầu ăn sáng.
Quảng Thâm tùy tiện tìm một chỗ ngồi, cầm một cái bánh màn thầu, ăn cùng với một bát cháo loãng không có hạt gạo.
Người ăn sáng nhiều, nấu cũng sớm, đợi đến lúc cháo đến tay thì đã có một lớp màng dày đặc, lạnh ngắt.
Bánh màn thầu là do nhà bếp tiện tay làm, hấp trước vài ngày. Sáng sớm nấu lại, vỏ bánh đã khô nút., khi phát cho công nhân, bánh vừa lạnh vừa cứng.