Đứa trẻ bé như vậy mà để Lăng Hằng dẫn đi một cái là mất, gặp ông ta còn nhận ra, cứ ôm lên là cho ôm. Không biết người lớn chăm nom kiểu gì, không lo lắng chút nào. Ông Lăng già mà như trẻ con, muốn làm nhà Quảng lo lắng một chút. 
Nếu không lo lắng, họ sẽ không, rút ra được bài học. Hơn nữa, khi ông ta dẫn hai đứa trẻ đi qua cửa, ông Trương đang trực cổng chắc đã thấy. Khi tìm đến cổng, mọi người sẽ biết được. Ông nội Lăng rất yên tâm, nhìn Nhu Nhu cứ như muốn cười nở hoa: "Nhu Như đói rồi à? Đi thôi, ông dẫn cháu vào trong mua đồ ngon cho, ở đây có đủ thứ. Muốn ăn gì thì mua nấy."

Như vậy, ông nội Lăng tự tin dẫn đi hai đứa trẻ, còn kịp trước khi cửa hàng đồ chơi đóng cửa, đưa hai đứa vào chọn đồ chơi, mua kẹo. Nhưng không ai ngờ được, đôi khi cuộc đời tại có những tình huống bất ngờ đến như vậy. Ông Trương ở phòng trực suốt buổi chiều sửa radio cho con gái, không nói đến việc ngẩng đầu tên nhìn, đến khi Trần Phúc gần như đập vỡ cửa phòng trực, ông ta mới nghe thấy, tai đã bịt kín.

"Cái gì? Trần Phúc, cậu nói gì cơ?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play