Có lẽ vì trước đây việc đi học quá khó khăn, khi biết mình có thể đi học lại, Tử Thành rất vui mừng, vẻ mặt thường tỏ ra chững chạc nay lại hiện rõ nụ cười hân hoan và thoải mái. Cậu nhóc theo sau Quảng Thâm vào bếp rửa chén, toát lên niềm vưi sướng và hạnh phúc vượt qua mong đợi: "Cháu cảm ơn chú."
Quảng Thâm gõ nhẹ vào đầu cậu ta: "Đừng cảm ơn chú, trường học là do cha cháu chạy tới từng cái một để xem."
Tử Thành xoa trán mình, cậu nhóc mạnh mẽ cuối cùng lộ ra chút trẻ con: "Cháu biết mà. Cháu biết cha và chú đều tốt với cháu." Nhà họ Quảng không quá chú trọng mấy lời nịnh nọt. Sau nửa năm, bữa ăn gia đình đã được cải thiện, Tử Thành không còn là cậu nhóc gầy gò như trước, trên người đã có thêm thịt, da đẻ hồng hào, thậm chí cả chiều cao cũng cao lên một khoảng.
Giờ đây cậu nhóc không cần đứng lên ghế nữa, chỉ cần nhón chân lên là có thể với tới cái cây lau nhà treo trên tường, thầm nghĩ: "Cháu luôn nhớ tất cả." Những ngày tháng gần đây như được trộm về, cậu nhóc đã từng đi học, chuyển nhà, đến thành phố mà mọi người kể lại, thậm chí còn gặp tại cha mẹ trở về. Lúc này, lại có thể tiếp tục đi học.
Trái tim cậu nhóc tràn đầy cảm xúc, không phải vì yêu thích những kiến thức khô khan trong sách giáo khoa. Chỉ ℓà, cậu ta nhớ Giang Chi từng nói, phải dùng sách ℓàm phương tiện ra khỏi công xã, đi xem thế giới bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT