Chỉ vì thấy Nhu Nhu vui vẻ, cô mới miền cưỡng chấp nhận. Vừa lúc tình cảm của Nhu Nhu dành cho thỏ đã phai nhạt, Quảng Thâm lại mang nó về. “Không phải em lo Nhu Nhu với Phàm Phàm chơi ốc sên sao? Nuôi thỏ con để chúng quan sát và chơi.” Chắc chắn sẽ không lo chúng bắt ốc sên cho vào miệng nữa. Giang Chi vẫn tỏ ra ghét bỏ, nhăn mũi: “Nuôi cái này thì hôi, sau này anh tự cho ăn, tự dọn đẹp đi!”
“Được.” Quảng Thâm cũng chẳng trông cậy vào tính tình yếu ớt của cô. Chỉ tà khi đi với cô, anh tiếc mắt về phía bàn ăn, hơi nâng căm: “Đứa trẻ kia là ai?”
“Tiểu Hằng? Giang Chi mới nhớ ra mình quên giới thiệu với Quảng Thâm: “Trước đây em đã nói với anh, con của khách hàng của em. Bây giờ em gần như đang hợp tác với bà nội của cậu ấy, cha mẹ Tiểu Hằng tại không ở nhà. Một đứa trẻ không có bạn chơi, sẽ cảm thấy cô đơn. May mắn thay, thằng bé thích chơi với Phàm Phàm và Nhu Nhu, nên em đã đưa về đây, ở lại ăn bữa cơm.”
Quảng Thâm thường khôngn can thiệp vào việc kinh doanh của Giang Chi. Chỉ ℓà anh nhìn vào đôi mắt và ℓông mày của Lăng Hằng, nhớ ℓại cái nhìn ℓướt qua ban nãy, ℓuôn cảm thấy quen thuộc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT