“Bây giờ chúng ta tiêu tiền của cha mẹ, sau này cha mẹ tiêu tiền của chúng ta, thực ra là cùng một chuyện, nghe lời nhé?"

Giang Chi ngước mắt nhìn Giang Hựu, vẫn im lặng.

Mẹ cô nói, con gái thì hưởng mười mấy năm đầu, chịu khổ mấy chục năm sau. Vậy nên, nhà họ khác nhà người ta, con gái quan trọng hơn con trai.

Nhưng không thể để con trai biết, cuối cùng nhà vẫn phải dựa vào mấy người con trai làm việc kiếm tiền.

Giang Chi nhìn anh trai, cảm thấy đau lòng.

Giang Hựu phát biểu ý kiến dài dòng xong, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của em gái, vẫn đắm chìm trong cảm xúc tự hào của mình: "Đừng quá xúc động, biết anh quan tâm đến em là đủ."

"...Cảm ơn anh?"

"Đùng cảm ơn, không cần." Giang Hựu vẫy tay, lại hào phóng bỏ một đồng tiền nhét dưới gối của Nhu Nhu: "Tiền mua kẹo cho cháu gái của anh."

"Không cần." Giang Chi mở miệng từ chối.

Giang Hựu tặc lưỡi một cái: "Anh vừa nói gì với em? Đừng ngại, cũng đừng thấy áp lực. Em là con gái, vốn được chia phần ít hơn bọn anh. Đây coi như anh bù đắp riêng cho em và Nhu Nhu."

Nói xong, anh ta đặt giỏ xuống, không chờ Giang Chi nói gì thêm, cầm lấy chỗ bánh táo mà em gái nhờ mang về, chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt, vội vàng rời đi.

Giang Chi đuổi theo vài bước, lòng càng đau hơn.

Giờ cô chỉ muốn biết mẹ mình thường làm thế nào để "tẩy não" anh hai ở nhà, có thể dạy cô được không? Không cần Quảng Thâm phải mê muội như anh hai, nhưng ít nhất sẽ lắng nghe và tuân theo lời cô.

Nghĩ về Quảng Thâm, Giang Chi lại nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc lẹm của anh, cô thở dài.

Anh đi trong trạng thái ăn mặc mỏng manh như vậy, không biết có bị lạnh không. Hiện giờ nhà họ Quảng không chịu nổi bất kỳ một con bệnh nào.

Nghĩ đến đó, Giang Chi siết chặt tay đang cầm vải.

Lúc này, Quảng Thâm đang nằm nửa người trên ghế gỗ, không hề biết mình bị ai đó nhớ thương. Bên cạnh con kênh, có mười mấy cái lều tạm bợ, mỗi cái là một chỗ nằm chung hơn hai mươi người đàn ông chen chúc cùng nhau.

Đêm lạnh, hầu hết là những người quen thân gần gũi chia sẻ chăn mỏng; có người có điều kiện khá giả tự chuẩn bị chăn dày; thậm chí có người sống gần, lợi dụng bóng tối để lẻn về nhà ngủ. Họ đến đây để làm việc, không phải để bị trừng phạt, người quản lý nhắm mắt làm ngơ, miễn là không ảnh hưởng công việc.

Quảng Thâm không chen chúc với họ, anh tự tìm hai chiếc ghế dài ghép lại, không có chăn, chỉ đắp một chiếc áo cũ đã rách tơi tả của Quảng Thống, chỗ vá chỗ rách, bông bên trong đã đen lại.

"Anh Quảng, gió tối nay to hơn hôm qua nhiều." Chu Dương là bạn của Hà Lương Trụ, khi mới đến đã được chia nhóm với Quảng Thâm, theo sau Quảng Thâm làm việc nhẹ nhàng hơn.

Sau vài ngày, anh ta bắt đầu gọi Quảng Thâm là “anh” theo Hà Lương Trụ.

"Anh đắp cái này thực sự không ổn. Anh Quảng, anh nên qua chỗ Thạch Nhị Ngưu, chui vào chăn dày của anh ta. Dù sao, anh ta là em vợ của anh..."

Dưới ánh mắt của Quảng Thâm, Chu Dương càng nói càng nhỏ.

Quảng Thâm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng nâng cằm, ra hiệu cho anh ta biến đi. Chu Dương bĩu môi, ánh mắt lườm Thạch Nhị Ngưu đang giả vờ ngủ, cả người Thạch Nhị Ngưu cứng đờ.

Anh ta định mở miệng, nhưng nghe thấy tiếng chim kêu chói tại bên ngoài.

"Trời ơi, thời tiết thế này còn có tiếng chim kêu?" Một người trong lều lạnh không ngủ được, chửi thề.

Chu Dương cảm thấy bối rối vì tiếng chim, trong lều vẫn chưa tắt đèn, anh ta ngồi xuống bên cạnh Quảng Thâm, nhưng thấy anh đang gõ tay vào mặt ghế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play