“Bà ta không nghe chúng cháu nói, va vào bà nội rồi qua đó." Tử Thành nói một cách kích động "Cháu thấy hết, ban đầu bà nội không ngã, là bà ta đã đâtr bà nội một cái! Thím ơi, cháu thấy hết"
"Được rồi, thím biết rồi." Giang Chi dỗ dành cậu nhóc kích động: "Rồi sau đó thì sao? Họ đi luôn à?"
"Cháu muốn lao lên, nhưng bà nội lại kéo tay cháu, bảo cháu đi xem Phàm Phàm và Nhu Nhu. Nhu Nhu bị dọa khóc, nắm chặt tay bà nội khóc liên tục. Họ thấy bà nội ngã xuống còn nói nhiều lời không hay."
Tử Thành đỏ mắt lên vì tức giận: "Còn có hai đứa trẻ kia cũng chạy theo số đông! Tận dụng lúc người lớn nhà chúng vừa đi, hống hách làm mặt quỷ với chúng cháu, thậm chí còn định đẩy Phàm Phàm. Cháu tức quá, liền đuổi theo và đánh chúng một trận."
Trên mặt Giang Chi không thể thấy được cảm xúc gì cô hỏi: "Hết rồi à?"
"Vâng." Tử Thành hít một hơi: "Sau đó, có hàng xóm đi lên cầu thang tốt bụng đã giúp bà nội vào nhà. Rồi sau đó, ông nội và cô trở về cùng một lúc. bà nội không cho cháu nói với ông nội, nhung ông nội vẫn biết."
"Ông nội ngồi trong phòng khách rất lâu, sau đó không cho cháu nói với các thím, sợ cản trở công việc của các thím. Nhưng sáng nay, khi cha cháu hỏi chuyện đánh nhau, vẫn nhận ra cháu đã bỏ sót một phần. Rồi sau đó, chú tới gọi chúng cháu ăn sáng"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT