Triệu Trạch Khôn mở nắp nồi lấy bánh bao: "Nếu họ đến đòi tiền viện phí thì chúng ta không phải trở à? Bây giờ họ rộng lượng, sẵn lòng đối xử tử tế, sau này chúng ta phải tốt với họ. Không thể không biết điều."
"Cái đó không liên quan đến tôi." Con tức giận của bà Triệu giảm bớt một phần: "Không phải tôi đẩy."
"Mẹ, nhưng bà Chúc là vì mẹ mà làm thế. Sau này, người ta vẫn sẽ tìm chúng ta. Bây giờ họ sẵn lòng nhường ba phần, chấp nhận thiệt thòi mà không lên tiếng. Chúng ta không thể không biết ơn. Không nói gì khác, chỉ cần nhìn con trai thứ hai của họ, đâu giống như người hiền lành đâu?"
Bác gái Triệu cứng cổ: "Làm sao? Anh ta định đánh tôi à?"
"Mẹ." Triệu Trạch Khôn đậy nắp nồi, cầm đĩa bánh, có chút bất lực: "Người ta đang yên đang lành, đánh mẹ làm gì? Con chỉ muốn nói, họ đã cho chúng ta một bậc thang, sau này chúng ta hãy sống tốt với người ta. Tất cả chúng ta là hàng xóm, sống yên bình không phải tốt sao?
"Ngoài ra, mẹ, con thực sự nghĩ sau này mẹ nên ít tiếp xúc với bà Chúc đi. Tuy cong không hay có mặt trong sân, nhưng mẹ xem, có mấy ai ở đây nói bà ta là người tốt? Sao mẹ lại không biết?”
Bác gái Triệu lại chú ý tới điểm khác: “Lại là vợ của anh nói cho biết à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play