Thấy họ không đuổi theo, bà ta lại quay đầu nhìn họ một cái, lẩm bẩm một tiếng: "Một đám người nghèo xơ xác, già cả tàn tật tụ lại, thật là xui xẻo."
Người ta đã đi xa, Quảng Như Hứa nhìn họ vào trong sân, trong mắt vẫn còn lo lắng: "Chị dâu, họ cũng sống ở bên trong đấy."
"Sống thì sống thôi." Giang Chi cúi đầu sắp xếp lại dây của túi xách, liếc nhìn cô ta, không ucoi đó là vấn đề: "Như Hứa, em xem, người sống ở đây không dưới một trăm hộ, chúng ta không thể có mối quan hệ tốt với từng nhà, cũng không thể khiến mọi nhà đều thích chúng ta."
Tínho tỉnh Quảng Như Hứa hơi mềm yếu: "Chị dâu, em chỉ lo thôi."
"Không cần lo." Giang Chi cúi xuống véo nhẹ Nhu Nhu, cô bé có tinh thần hơn, lại dính lấy mẹ, vẻ mặt của cô bình tĩnh: "Bà ta chỉ đang tìm cớ mà thôi "
Họ rõ ràng là đang đợi người, lại mang theo nhiều hành lý như vậy, nhìn một cái là biết ngay là mới chuyển đến. Người phụ nữ đó không thể không nhận ra, nhận ra rồi mà còn áp đảo như vậy, đúng là cố ý tìm chuyện.
"Đừng lo." Văn Hòa vỗ nhẹ vai Quảng Như Hứa: "Có lẽ vì công việc của cha. Chúng ta mới chuyển đến, có thể mọi người vẫn chưa quen.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT