Đó là ba mươi quả trứng gà!

Ngay cả khi đổi bằng điểm tích lũy, cũng cần đến mười mấy điểm!

"Chi Chi, em không phải không biết năm nay sống khó khăn như thế nào. Nhà chị không giống nhà em, làm sao có thể có nhiều trứng gà đến thế."

Từ Thủy khóc càng thêm tuyệt vọng: "Không phải em đang ép bọn chị chết sao? Chi Chi, xin em hãy thương xót gia đình chị, Lai Phúc và Lai Vượng còn nhỏ lắm, em đừng ép bọn chị chết mà."

Người xem bắt đầu thay đổi thái độ, không ít người khuyên nhủ, yêu cầu nhà Quảng Thâm phải tha thứ cho người khác.

Giang Chi tỏ ra nghi ngờ: "Ai ép các người chết? Ba mươi quả trứng gà này không phải là mẹ chồng chị ép gia đình chúng tôi phải đưa ra lúc nãy hả? Sao, nhà chúng tôi đưa ra là việc phải làm, còn bảo nhà chị đưa ra lại là ép các người chết?"

Không có lý nào như vậy cả.

Từ Thủy nghẹn họng, nói đầy ẩn ý: "Nhà chị không có nhà mẹ đẻ tài giỏi như nhà em."

"Đúng vậy, làm sao nhà chúng tôi có thể đưa ra ba mươi quả trúng, gà nhà chúng tôi đã không đẻ lâu rồi!" Lý Xuân Mai bắt đầu khóc lóc, đau đớn vô cùng: "Tôi không muốn sống nữa! Các người đang ép bà già này chết mà! Trên đời này còn lẽ phải không hả?”

Quảng Thâm "chậc" một tiếng, kéo sợi dây trong tay, nhìn về phía Dương Quốc Trụ, hạ mình nói: “Mày nghĩ sao?"

Dương Quốc Trụ cảm thấy cổ tay mình sắp bị hủy hoại, ngón tay sưng vù, dày hơn củ cà rốt, mặt tái nhợt, vội vàng gật đầu, sợ Quảng Thâm không hài lòng, lại nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ ơi, đưa đi, đưa đi."

Tiếng khóc của Lý Xuân Mai càng lớn: "Sao năm nay khó khăn thế này, nhà chúng tôi làm sao còn nhiều trứng gà chứ. Nhà ai còn gà đẻ trứng nữa đâu?"

"Không đẻ trứng nữa à?" Giang Chi cười mỉm, đề xuất giải pháp: "Vậy nhà chúng tôi chịu thiệt một chút, đổi trứng gà lấy một con gà mái không đẻ trứng"

Tiếng khóc của Lý Xuân Mai đột ngột dừng lại: "?!"

Chịu thiệt?

Chịu thiệt cái rắm!

Còn là người không hả?

Dám đổi trứng gà nhà họ lấy gà mái nhà mình!

"Không được!" Lý Xuân Mai muốn nhảy dựng lên: "Đừng có mơ! Muốn động đến gà mái nhà tạo thì phải bước qua xác tạo trước!"

Quảng Thâm hết kiên nhẫn, biết được ý định của Giang Chi, anh không nói nhiều, kéo Dương Quốc Trụ rời khỏi.

Khi đi ngang qua Triệu Vũ, anh lướt nhìn anh ta một cái.

Triệu Vũ nghe người này khóc, người kia khóc, khóc đến mức gần như ngủ gật, bị Quảng Thâm nhìn một cái, lập tức gật đầu, tiếp tục hòa giải: "Ừm, tôi nghĩ cứ thế này đi."

Dù sao thì anh ta không quản nhà Quảng Thâm được, mấy người kia cộng lại cũng không đủ sức đánh một mình Quảng Thâm.

Chết tiệt.

Lần sau anh ta nhất định không dính líu đến chuyện của nhà Quảng nữa!

Đứa sói con của nhà Quảng đã lớn, con mẹ nó, chính là quỷ dữ!

Quảng Thâm dẫn người đi ra ngoài, Lý Xuân Mai không còn khóc nữa, lảo đảo theo con trai chạy ra ngoài.

Trong đám đông, có người về nhà ăn cơm, có người đi theo tiếp tục xem kịch.

Lúc này trong sân bỗng trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Từ Thúy nhìn Giang Chi, vẫn chưa hiểu tại sao ánh mắt của mình không còn hiệu quả nữa. Cô ta vừa định mở miệng nói đã bị Giang Hoa cầm chổi quét đuổi ra ngoài.

"Anh họ." Từ Thúy biết Giang Hoa trong tương lai là học giả lớn, vẫn giữ thái độ lễ phép và tỏ vẻ đáng thương: "Đây thực sự là một hiểu lầm."

Vẻ mặt của Giang Hoa đã không còn ôn hòa nữa, chỉ nói một từ: "Biến."

Đừng nói gì, cứ biến đi là xong.

Đợi đến khi bác sĩ Liễu vào nhà khám bệnh cho Quảng Thống, Giang Chi đã mệt đến mức không đúng dậy nổi, ngồi ở ghế đá trong sân, nhìn Giang Hoa ôm Nhu Nhu chơi trống bỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play