Giang Chi vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô bé tham ăn, vừa ngoan vừa làm nũng, không nỡ làm phiền cô bé nữa. Gia đình hiếm khi tập hợp đông đủ như vậy, cô không muốn làm mất không khí vui vẻ: "Có lẽ là khát, không sao đâu. Chúng ta ăn đi."
Không biết có phải vì khóc nhiều quá không, Nhu Nhu trông mệt mỏi, khuôn mặt lấm tấm nước mắt, nằm trong lòng mẹ không muốn xuống đất.
Cha Giang thương cháu gái vô cùng, vỗ tay muốn ôm cô bé, nhưng Nhu Nhu lại siết chặt lấy áo của Giang Chi, không muốn nhúc nhích.
Bị nhìn chằm chằm, cô bé quay người, giấu khuôn mặt vào lòng mẹ.
Giang Chi lấy lại tinh thần, cười nhẹ: "Cha, cha đừng quan tâm đến con bé, đều do Quảng Thâm chiều đến hư, chẳng ra dáng gì cả."
Cha Giang được Giang Hoa đỡ về vị trí của mình, nghe lời con gái nói, ông không đồng tình: "Đừng nói vậy, trẻ con đều là học theo miệng lưỡi của cha mẹ mà lớn lên. Nếu bây giờ cứ nói Nhu Nhu cái này không tốt, cái kia không tốt, sau này thật sự trở thành như vậy, thì lúc đó con lại khóc.”
“Hơn nữa, cha thấy Nhu Nhu rất tốt, thông minh dễ thương, còn biết gọi ông ngoại, đúng không, Nhu Nhu?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT