“Mẹ mình tính tình đã quen làm chủ, cha để mẹ quản cả một đời, sau này chắc không thay đổi được. Giờ chị dâu cả đi rồi, chỉ sợ sau này chị dâu thứ với mẹ mình càng ngày càng có khoảng cách.” Giang Hoa nhân cơ hội châm biếm: “Tuổi của mẹ lớn rồi, không chịu được sự ủy khuất.”
“Không ai để mẹ chịu ủy khuất cả.” Giang Hựu tiện tay nhổ một cây cỏ dại mọc trong kẽ đá: “Xuân Hương không phải loại người như vậy.”
Tần Vân càng không phải là người có thể bị bắt nạt.
“Điều đó không chắc chắn được.” Giang Hoa không hiểu: “Nếu các anh không thể sống chung được thì ly hôn không phải là xong sao? Đỡ phải lo lắng sau này. Bây giờ anh nói không ly hôn, không ly hôn mà lại đi ngoài trời lạnh gió rét, không hiểu anh đang muốn cái gì nữa?”
“Có lẽ là không muốn đi ngủ.” Giang Hựu cười một cách vô vị, bị gió làm lạnh đầu óc: “Đi thôi, về nhà.”
Giang Hoa đi sau, còn hơi thất vọng: “Anh hai, từ bao giờ anh trở nên do dự như vậy, tự làm khổ mình, không giống anh.”
Giang Hựu thở dài, phổi đầy hơi lạnh: “Tất cả tại cuộc sống ép buộc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT