"Ăn rồi, nhưng con đói quá mà." Giang Hựu nuốt miếng cơm trong miệng với bát canh cá, cơn đói qua đi, anh ta mới hỏi: "Mọi người đâu mẹ? Đã ăn xong hết rồi ạ?"
"Cha con với kế toán đi dạo một vòng rồi, nhà anh của con chạy cả ngày, mẹ bảo họ dẫn theo bọn trẻ về ngủ trước. Em trai con đây này, đang ngồi ăn cơm với con đấy."
Giang Hoa đặt bát xuống, đẩy kính mắt lên, mỉm cười. Trông giống hệt một kẻ mọt sách. Giang Hựu phì cười, ngồi không giữ hình tượng, âm thầm siết đũa: "Vợ con đâu?"
"Ở trong phòng." Tần Vân vỗ lưng anh ta: "Ngồi đàng hoàng mà ăn cơm."
Giang Hựu thu tay lại, ngồi thẳng người lên, có vẻ như đang ăn cơm, cố gắng mỉm cười với Tần Vân: "Mẹ còn giận không? Tính của Dương Xuân Hương vốn thế, lòng dạ không xấu, chỉ là từ nhỏ đã quen với khổ cực nên đôi khi suy nghĩ hơi hẹp hòi.”
"Trông mẹ có giống như nổi giận với vợ con không?" Tần Vân miệng nói không giận, nhưng vẫn không nhịn được mà than phiền với Giang Hựu: "Nhìn xem cô ấy hôm nay làm những gì, chẳng lẽ muốn mất hết mặt mũi của nhà mình? Trước mặt khách khứa mà làm vậy, không để ý tới ai nữa à?"
"Cô ấy không có ý đó, chỉ là chuyện đến nước này mà thôi." Giang Hựu bênh vực vợ mình, lòng luôn thiên vị.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT