Bà lão Thạch tiến lên tát Thạch Hoa Liên một cái: "Tao và cha đã dạy mày thế nào hả! Nếu không biết nói thì đừng mở miệng, đó là mẹ của chị dâu mày, nó cóu thể không lo lắng sao. Nếu là mày thì mày có lo không? Cút sang một bên đi."
Thạch Hoa Liên bị anh hai kéo lại, hiểu ý của anh hai, miễn cưỡng xiun lỗi: "Mẹ, con biết lỗi rồi."
"Cút sang một bên." Bà lão Thạch nhẹ nhàng nói xong, lại nhìn về phía Quảng Như Hứa với vẻ yêu thương: "Mẹ con bệnho, nếu con lo lắng muốn về thì cứ về đi. Về chăm sóc mẹ thật tốt, khi nào mẹ khỏi bệnh thì quay lại."
Lời nói của bà ta nghe có vẻ tốt đẹp, nhưng thực tế là đang biểu thị thái độ không hài lòng: Muốn về nhà mẹ đẻ chăm sóc mẹ ruột thì cứ đi, nhưng đừng mong lấy bất cứ thứ gì từ nhà chúng tao, kể cả lương thực.
Đừng mong chờ nhà tao đến đón mày, muốn đi thì đi nhanh, coi như tiết kiệm được lương thực. Nhưng muốn quay trở lại, thì phải như Từ Thúy, tự mình nịnh nọt làm hài lòng bọn tao.
Quảng Như Hứa làm dâu nhà họ Thạch bấy nhiêu năm, không phải không hiểu ý trong lời nói của bà ta. Nhưng bây giờ cần phải về.
Cô ta mím môi, cúi đầu một cái trước mặt bà lão Thạch: "Mẹ, con về xem một chút rồi sẽ quay lại. Tối nay mẹ nhớ gọi Phàm Phàm ăn cơm."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT